Tôi hoàn toàn đồng ý với những ai chủ trương cụm từ 'các anh em' ở đây có nghĩa là 'các anh em họ', vì trong Kinh thánh và người Do-thái luôn gọi các người anh em họ là anh em." Tín điều Đức Mẹ Đồng Trinh Trọn Đời phản ánh một cảm thức đức tin chung (sensus
Xem phong thủy trọn đời tình thân là gì? Khi thực hiện xem phong thủy trọn đời tơ duyên các chuyên viên phong thủy thường để ý đến cung Phu Thê vào lá số. Vì cung Phu Thê là cung sẽ giúp bạn biết được bao quát tính cách, dung mạo, quan lại hệ hôn nhân gia đình của 2
Chương 1: Gặp mặt và đi theo. Chương trước Chương tiếp. Editor: dipM. Beta:mèo mỡ. Mấy năm gần đây, phía Nam thường có tuyết rơi, chỉ có điều không bao giờ rơi lớn. Một tầng mỏng chưa kịp nhìn rõ đã tan, ngay cả màu cũng không trắng được như tuyết. Mạc Tùy ghét mùa đông, đặc biệt là mùa ĐSu khi tuyết rơi, đường thì ướt rượt, phủ đầy tuyết bị vô số
Tùy Kỳ muốn nuôi con cái, anh cảm thấy sau này mèo cái còn đẻ được mèo con, sẽ rất đông vui. Mạc Tùy muốn nuôi con đực, cô thấy con đực vừa sạch, chỉ cần xích lại sẽ không đi gieo giống. "Đã phá lệ cho anh nuôi mèo rồi, đực hay cái anh phải nghe tôi."
Bài Hát: Thức Trọn Đêm Nay Nhớ Để Thương Em - Quốc Đại. Thức trọn đêm nay để nhớ thương anh. Em nghe tình yêu nhắc nhở êm đềm. Nhớ từng nụ cười ánh mắt. Nhớ lời ngọt ngào âu yếm. Tóc em thơm giấc ngủ dịu hiền. Biết giờ này anh nhớ em không. Có nghe tình yêu
"Anh yêu ơi, em chỉ thích uống rượu với anh thôi." Hạ Tang với chén rượu Mojito, giơ tay cụng ly với Chu Cầm: "Rất thú vị." vẫn có thể bên nhau trọn đời mà." "Tất nhiên là có, nhưng không ở cạnh tớ." Hạ Tang nghẹn ngào nói: "Cuộc hôn nhân của bố mẹ tớ, tớ mỗi
Bạn đang хem: Tron doi ben em 10. Ngàу nào ánh mắt ấу quá hồn nhiên tôi bắt gặp Làn môi хinh thơ ngâу em mỉm ᴄười Làm tim tôi хôn хao Lòng tôi như thầm nói Em như đưa tôi ᴠào giấᴄ mộng Lời уêu em trao tôi thuở ngàу nào luôn đắm ᴄhìm Nụ hôn ta trao nhau ᴠẫn ấm
FHMm. Có đôi khi, định mệnh đến với chúng ta một cách vô cùng bất ngờ mà không ai có thể lý giải nổi. Chẳng hạn như trường hợp của Mạc Tùy. Chỉ vì vô tình ném cho kẻ đầu đường xó chợ kia một cái hamburger lại khiến cho cô “lời” ra một người, còn là một kẻ dính như keo dính chuột, nhất quyết bám lấy cô không đã làm đủ mọi cách để khiến anh rời đi, thậm chí còn báo cả cảnh sát, nhưng cuối cùng lại chẳng làm được gì. Dù cô có đi đến đâu, anh cũng vẫn duy trì khoảng cách nhất định lò dò đi theo cô, còn ngoan ngoãn ngồi im khiến cô không thể gán cho anh tội gây rối. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAvelandSau đó cô mới biết người đàn ông này bị mất trí nhớ, đi theo Mạc Tùy vì cô là người đầu tiên chủ động cho anh đồ cái hamburger, đổi được nguyên “cục nợ”.Mạc Tùy thấy anh đáng thương, nhưng cô không phải là người không cảnh giác. Có trời mới biết anh nói thật hay nói dối, mọi thứ có khi đều được chuẩn bị từ trước, giả vờ mất trí lại càng đơn giản chính sự quyết tâm “đóng đô” của anh trong khu nhà cô khiến Mạc Tùy phải nhìn lại. Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc cô cũng quyết định “thu nhận” người nhìn có vẻ chính trực thiện lương, IQ xem ra cũng không cao chẳng nhớ tên mình là gì, vậy thì tạm lấy tên cô làm họ, gọi là Tùy Kỳ Kỳ là một anh chàng ngoan ngoãn lại đảm đang. Lúc ở nhà thì thầu hết công việc nhà, khi Mạc Tùy bảo đi làm thì vui vẻ nghe theo lời cô. Mà con đường sự nghiệp của anh cũng hết sức gian nan. Chỉ vì ngoại hình quá điển trai đã gây cho anh biết bao nhiêu rắc rối. Vòng đi vòng lại, cuối cùng Tùy Kỳ lại trở thành đồng nghiệp làm chung siêu thị với Mạc trai thì có nhiều người thích, Tùy Kỳ cũng không ngoại lệ. Đi làm chưa được bao lâu đã có em nhân viên thầm thương trộm nhớ, bao nhiêu kẻ mến người yêu. Nhưng cho dù đối phương có hấp dẫn đến đâu, anh vẫn từ chối tất cả những tình cảm ấy. Bởi trong lòng anh chỉ có duy nhất một người, từ lúc vừa mất trí nhớ cho đến bây giờ vẫn không hề đổi lẽ trong lòng Mạc Tùy anh chỉ là một khách trọ đến ở nhờ, một ngày nào đó rồi cũng sẽ mỗi người một hướng. Nhưng trong thế giới nội tâm của anh chỉ có duy nhất mình Mạc Tùy, dù anh biết họ chỉ là những người đi qua đời anh nhận ra, mình yêu Mạc yêu nên ghen, vì yêu nên quan tâm, vì yêu nên sinh ra chiếm yêu của anh đôi khi lại vô cùng thái quá, khiến Mạc Tùy sợ hãi, đối xử với anh lạnh nhạt, thậm chí đã từng đuổi anh Tùy Kỳ sẽ không bao giờ rời đi. Dù cô có đôi lúc hơi hà khắc, nhưng anh không muốn rời khỏi cô, rời khỏi căn nhà bé tí xập xệ này, cũng không cho phép bất cứ ai bước vào thế giới của bọn gió đi qua, Tùy Kỳ sau bao lần bị đuổi đi vẫn bền bỉ trụ lại. Nhưng cô lại chẳng hề biết được, có vài thứ trong con người anh đã lặng lẽ đổi Tùy không thể ngờ, người mà cô luôn xếp vào nhóm dịu dàng ấm áp lại có một ngày vùng dậy đảo lộn tất cả, mà người phải trả giá lại là chính mình. Nhưng cũng chính lần đó lại như mở một nút thắt mới trong mối quan hệ của cả hai. Mạc Tùy từ không thích, dần dần bị những hành động quan tâm chăm sóc của anh làm cho tan đến một ngày cô bỗng nhận ra, bóng hình quen thuộc nhiều năm trong trái tim cô bỗng nhiên được thay thế bằng hình ảnh của Tùy Kỳ, là đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, là lúm đồng tiền mờ mờ hai bên má như, cô cũng phải lòng Tùy Kỳ mất Tùy biết cô không thể giữ anh lại bên mình mãi. Rồi sẽ có một ngày anh nhớ ra tất cả mọi chuyện, trở lại nơi mà anh thuộc là cô không thể ngờ rằng, ngày đó lại đến quá nhanh……Tùy Kỳ của cô không phải là Tùy tên Phương Như Thần - là đại thiếu gia nhà họ Phương, trong tay còn nắm cả Phương có một cuộc sống xa hoa, so với cô thì hoàn toàn là người của hai thế bất ngờ hơn cả - là anh đã từng yêu sâu đậm một người đàn ông. Quá khứ đã qua rồi, hãy để cho nó qua đi. Mạc Tùy không nỡ, cũng không muốn rời xa Tùy Kỳ. Người ta đến tìm anh, mỗi ngày đều nói với anh về chuyện trước đây thì sao chứ? Chỉ cần Tùy Kỳ vẫn còn muốn ở, thì không ai có thể ép anh rời xa người đàn ông ấy lại đâm một nhát dao chí mạng vào lòng cô. Anh đã nhớ ra mọi thứ nhưng cô lại chẳng hề hay biết. Còn gì đau đớn hơn, khi chính cô phát hiện ra người mình yêu tha thiết lại đi lừa gạt mình?Hơn nữa, anh ấy vẫn còn vương vấn người xưa…Không phải cô chưa lường tới chuyện anh sẽ nhớ lại, chỉ là quá đột ngột khiến cô chưa kịp chuẩn bị, hơn nữa còn biết được thông tin quá sốc không còn nữa một người đàn ông luôn ở bên cạnh cô, an ủi cô mỗi khi cô buồn, tiếp thêm cho cô động lực đối mặt với cuộc sống. Anh phải trở về với người thương, với gia đình, với công việc và bao thứ khác đang đón cô, sẽ là người ra đi. Rời khỏi anh, lãng quên tình cảm của bọn họ.…Phương Như Thần không ngờ, chỉ vì một lần dại dột mà anh đã lỡ đánh mất cô đến tận hai hai năm qua không đêm nào anh ngủ yên, không ngày nào mà anh thôi hối hận. Cô đã cho anh cơ hội sao anh không nắm lấy, dù biết rất rõ vì chuyện riêng của gia đình mà Mạc Tùy rất thiếu cảm giác an toàn, sao anh còn nói dối cô?May mắn thay, ông trời đã cho anh một cơ hội. Anh gặp lại Mạc Tùy, nhưng cô đã không còn là Mạc Tùy của ngày xưa. Cô trở nên thâm trầm hờ hững, ánh mắt bình thản không một chút phẫn nộ nào. Cô không muốn gặp lại anh thì đã sao? Người mà anh đã định, thì cả đời này chỉ có thể là của cần Mạc Tuỳ vẫn ở đây, anh sẽ tìm mọi cách trói chặt cô ở bên cạnh mình, không để cô rời xa anh thêm nữa.…“Trọn đời em nuôi anh” là một bộ truyện có motif khá lạ mà mình từng đọc qua. Cá nhân mình thấy truyện đọc ổn, các nhân vật được xây dựng không bị hoàn hảo quá, ai cũng có những mặt tối và sáng của riêng Mạc Tùy với ngoại hình bình thường, công việc không ổn định, tính cách xù xì nhưng nội tâm mềm yếu chứa đầy vết thương. Một Tuỳ Kỳ nhìn có vẻ ngoan ngoãn vô hại nhưng cố chấp và còn mắc “bệnh chiếm hữu” cao vô nhân vật phụ cũng là “chất xúc tác” cực mạnh thúc đẩy chuyện tình cảm của nam nữ chính. Từ những nhân vật rất phụ dẫn đến những “lần đầu tiên” của Mạc Tuỳ, đến các nhân vật là “tình địch” của nam chính hoặc nữ chính. Ấn tượng nhất đối với mình chính là “anh trai” Trần Lương Sinh, mối tình đơn phương của Mạc Tùy, cũng là một trong những người dẫn đến mâu thuẫn trong gia đình của bạn không ngại đọc thể loại “bẻ cong thành thẳng” hoặc đang muốn thử một cảm giác mới lạ, bạn có thể cân nhắc bộ này để đổi gió nhé ^^_____*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh pic Google/huaban
Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 29 – Nhận mèo Đường phố chiều đông, xe cộ chen chúc khó đi, hai người đứng trên vỉa hè chờ đèn đỏ. Hôm nay gió hơi lớn, Mạc Tùy rụt cổ giấu nửa mặt sau cổ áo, nhíu mày nhìn chằm chằm con số thong thả đếm ngược trước mặt. “Sao đột nhiên lại định nuôi mèo?” Từ khi Tùy Kỳ nghe nói đến chuyện này, anh vẫn thắc mắc. “Không phải anh thích nuôi sao?” Mạc Tùy trợn mắt. Cho con mèo kia đi xong tôi phải nhìn cái mặt anh phụng phịu mấy ngày trời, giờ còn hỏi hả? Cô kéo anh, “Đi được rồi.” Tùy Kỳ bị động đi theo, trong lòng có một luồng gió ấm, nhìn Mạc Tùy rụt cổ mặt khó chịu, anh không nhịn được nở nụ cười, hóa ra thật sự là vì mình. Đến bến xe buýt, Mạc Tùy sờ cả túi chỉ còn một đồng tiền xu, “Này, anh còn đồng nào không?” Tùy Kỳ gật đầu, xòe bàn tay ra, trơ trọi một đồng năm xu. Đỉnh đầu có một cơn gió thổi qua, Mạc Tùy run người “Năm xu thì anh đi kiểu gì?” Không có chút thường thức gì cả. Cô ra lệnh, “Đi, ra quầy ăn vặt đổi tiền.” Tùy Kỳ quay người vui vẻ chạy đi đổi tiền xu, Mạc Tùy ngồi trên một thanh ghế trong bến xe buýt, cúi đầu, bắt đầu nhìn kiến. Lúc sau có vài người bước vào, cô không hề chú ý tới. Đến khi Tùy Kỳ trở lại, vừa hay xe cũng tới, một vài người bắt đầu lên xe. Vô tình Mạc Tùy quay sang, lại thấy một người phụ nữ khá quen mặt đứng đơn độc một mình, bên cạnh là một chiếc va li. Mạc Tùy giơ tay kéo cổ áo Tùy Kỳ lại, “Chờ chút hẵng lên xe.” Tùy Kỳ bị kéo lảo đảo suýt ngã đập vào khung cửa, có vẻ chật vật. Hành động này cũng kéo theo chú ý của người phụ nữ kia. Cô ấy nhìn qua bên này, rồi ngạc nhiên. “Mạc Tùy?” Vốn còn chưa dám chắc chắn, nghe câu này thì không sai được rồi. “Chị về nước rồi à?” Mạc Tùy nhìn sang hành lý bên chân cô ấy. “Vừa về?” “Về một thời gian rồi.” Cô ấy vén tóc mái, có vẻ hơi lúng túng, mặt mũi tay chân nhợt nhạt. “Dạo này chị vẫn sống tốt chứ?” “Cũng vậy thôi.” Cô cúi đầu, tóc dài xõa ra che khuất mặt, cô ấy hơi do dự rồi mới khẽ nói “Chị ly hôn rồi.” Mạc Tùy hơi sửng sốt, nhìn hơi sương trắng phả ra lúc thở mà ngơ ngẩn một chút, rồi mới nói “Ừm, Trần Lương Sinh không biết nhỉ?” “Không biết.” Sau đó là im lặng, chỉ có tiếng ồn phố thị xung quanh, Mạc Tùy túm góc cổ áo, đầu ngón chân kiễng lên kiễng xuống, cô nhìn xe cộ tới lui. Lại một cái xe số 2 khác tới. Mạc Tùy quay đầu nhìn lại cô ấy, “Em đi trước đây.” Cô ấy cười, gật đầu, “Ừ.” Lên xe cô chọn cái ghế đôi rồi ngồi xuống, xe bắt đầu chạy, Mạc Tùy thoáng liếc về gương chiếu hậu. Trương Mộng Mẫn lùi một bước, ngồi xuống va li, thong thả cúi người, khuỷu tay chống trên đầu gối, hai tay ôm đầu, như thể mệt mỏi vì vừa đánh nhau một trận vậy. Cô ấy là bạn thời đại học của Trần Lương Sinh, cũng không rõ Trần Lương Sinh có sức hấp dẫn gì mà khiến cho cô ấy mê mệt, hồi ấy còn từng tự sát vì anh ta, sau này chuyển trường rồi cũng vẫn quay lại thường xuyên, cho đến khi cô ấy ra nước ngoài để lấy chồng. Trần Lương Sinh còn từng cho rằng cô ấy có vấn đề về thần kinh, nghiêm khắc căn dặn Mạc Tùy không được tiếp xúc với cô ấy. Nhưng khi Trương Mộng Mẫn tự sát phải nằm viện cô vẫn đi thăm, là giấu Trần Lương Sinh mà đi. Lý do ư? Có lẽ là cảm giác đồng bệnh tương liên, mặc dù, ở mức độ khác nhau. Nhìn cô gái trẻ đã từng dạt dào sức sống lúc này đang giành giật sự sống trên giường bệnh, Mạc Tùy hỏi cô ấy thích điểm gì ở Trần Lương Sinh? Cô ấy yên lặng thật lâu rồi mới trả lời “Hồi cấp ba, anh ấy đến trường bọn chị tham gia hội thao. Hồi ấy chị học kém mà cũng chẳng ưa nhìn, lúc bị người ta bắt nạt chính anh ấy đã giúp chị. Sau này chị đi khắp nơi hỏi thăm về anh ấy, nhưng cũng chẳng hỏi được nhiều, chỉ biết anh ấy học rất giỏi. Về sau chị liền cố gắng học hành chăm chỉ, một ngày chỉ ngủ 4 5 tiếng, từ đội sổ thành học sinh xuất sắc. Cứ cách nửa tháng được về nhà chị lại tới cổng trường anh ấy chờ, rất nhiều lần vẫn không gặp được. Hai năm, số lần chị chờ được anh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng chị biết nhà hai người ở đâu đấy, giờ chị vẫn nhớ. Chị biết em là em gái anh ấy, nhưng quan hệ hai người không tốt.” “Chị vượt qua toàn bộ quãng đời cấp ba đen tối đều vì anh ấy, có lẽ cũng trong lúc ấy chị đã vô thức thích anh ấy, sau này thì thành yêu. Chị không ngờ đến có thể thi vào cùng một trường với anh ấy. Ngày nhập học biết tin đó chị đã mừng phát khóc. Nhưng anh ấy thì chẳng nhớ ra chị.” “Cô ấy là ai vậy?” Đột nhiên Tùy Kỳ hỏi, anh vừa nghe thấy tên người đàn ông đáng ghét đó, có liên quan đến người phụ nữ vừa rồi. “Chỉ là một người quen thôi.” Cô dừng một chút, “Một người rất cực đoan.” “Quan hệ thân thiết lắm sao?” “Đã nói chỉ là quen, làm sao mà thân được?” Tùy Kỳ nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói “Cô quen biết rộng quá.” Mạc Tùy hơi ngả người ra sau, bỗng nhiên vui vẻ cười “Đúng thế đấy. Không phải tôi nói khoác chứ không xuất hiện thì thôi, đã xuất hiện thì ai ai cũng muốn làm quen với tôi đó.” Cô vỗ vỗ hai tay áo, “Nhưng thật đáng tiếc, tôi không có hứng thú tùy tiện làm quen.” Tùy Kỳ bĩu môi, nghĩ một lát, lại nói “Người phụ nữ vừa nãy có quan hệ thế nào với người tên Trần Lương Sinh đó vậy?” “Cô ấy hả…” Mạc Tùy híp mắt, vẻ mặt phức tạp, lắc đầu, “Khó nói lắm.” Sau mấy bến, hai người xuống xe, đến một cửa hàng gần đó mua bánh ngọt và sữa, sau đó dựa theo địa chỉ đi đến nhà bà cụ. Bà rất nhiệt tình, ở nhà còn có một cô cháu gái mười mấy, cô cháu gái này thấy Tùy Kỳ xong thì nhiệt tình càng bốc lên như lửa. Mèo nhà bà cụ đều là mèo tam thể, màu lông rất tạp, các mảng màu lông cũng gần giống nhau, nhìn qua thì không phân biệt nổi. Chỉ có thể chọn đực hay cái. Tùy Kỳ muốn nuôi con cái, anh cảm thấy sau này mèo cái còn đẻ được mèo con, sẽ rất đông vui. Mạc Tùy muốn nuôi con đực, cô thấy con đực vừa sạch, chỉ cần xích lại sẽ không đi gieo giống. “Đã phá lệ cho anh nuôi mèo rồi, đực hay cái anh phải nghe tôi.” Mạc Tùy bất mãn lườm Tùy Kỳ, cô thấy gần đây anh ý kiến hơi bị nhiều, trước đây vẫn đáng yêu hơn. “Nghe chưa?” Tùy Kỳ nghĩ một chút rồi gật đầu ngoan ngoãn. “Được rồi.” Lúc đi, bà cụ nhất định không chịu nhận tiền hai người đưa. Hai người ép mãi, cuối cùng may mà cô cháu nói đỡ mới đưa được. Mèo con chưa được tắm rửa bao giờ, cũng chưa được tiêm vắc-xin, vi khuẩn đương nhiên cũng rất nhiều. Mạc Tùy cho nó vào túi ném cho Tùy Kỳ xách, rồi ngồi xe buýt đi về. Lúc đi xe vắng như thể một mình họ một xe, giờ thì đông đến nỗi không có chỗ mà đặt nổi bàn chân. Mạc Tùy bám cả người vào cột, không nhúc nhích, xung quanh toàn người là người, nghiêng ngả hết bên nọ bên kia vì xe chạy, bí đến mức khó chịu. Phía sau bên phải có một người đàn ông trung niên, cứ lúc xe nhấn ga hoặc phanh là lại chạm tay vào mông Mạc Tùy. Cô thì chẳng có cảm giác, còn không kiên nhẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Tùy Kỳ lại đột nhiên cứng người lại, hai mắt lạnh lẽo nhìn bàn tay to thô kệch chai sạn đó, vẻ ôn hòa vốn có hoàn toàn biến mất. Họ đều đứng gần cửa ra. Tùy Kỳ vốn đứng ngay sau lưng Mạc Tùy, vì có một hành khách lên xe nên họ phải lùi lại đằng sau. Mắt anh đảo một cái, đụng thật mạnh vào lão đàn ông đang suy nghĩ viển vông kia kia. Lão ta không kịp đề phòng, lảo đảo một cái, lập tức ngã ra ngoài cửa xe. Lão ta kinh ngạc ngẩng đầu thì nhìn ngay thấy đôi mắt âm u lạnh lẽo của Tùy Kỳ. Khi mọi người còn kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn thì xe đã từ từ chạy. Có quá nhiều người, hành khách đứng đầu xe cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, còn Mạc Tùy sau khi định thần lại thì cười khẩy một tiếng rất vô lương tâm. “Mẹ nó, nghìn năm có một đây! Ông ta xui xẻo đến mức nào mới phải xuống xe bằng tư thế ấy nhỉ.” Tùy Kỳ lén lút bảo vệ cô giữa hai tay mình, mím môi cười cười, vẻ mặt ác độc khi nãy đã sớm biến mất. Đến bệnh viện thú y kiểm tra toàn diện cho con mèo, tiện thể mua vài đồ dùng hàng ngày cho nó. Cô y tá ngày trước lại tỏ ra vô cùng thân thiện với Mạc Tùy. “Đã tìm được mèo mới rồi à? Nhanh tay quá!” Cô ấy bế con mèo lên nhìn một chút, “Màu lông đều đặn, lớn lên nhất định sẽ đẹp.” Mạc Tùy cong khóe môi, cười đắc ý, “Cảm ơn lời chúc của cô.” Mèo con còn bé quá, phải hơn một tháng nữa mới được tiêm vắc xin, Mạc Tùy đã hẹn lịch xong xuôi với bác sĩ, bắt đầu thanh toán. Nhìn con số trên hóa đơn, cô nói “Dù sao chúng tôi cũng đã đến lần thứ hai rồi, phải bớt chút chứ.” “Người ta đến lần thứ ba chúng tôi cũng không bớt đâu.” Bác sĩ tướng mạo nhã nhặn cười. Mạc Tùy bĩu môi, rất không cam lòng, nhưng vẫn phải trả tiền rồi đi. Tùy Kỳ xách theo một đống đồ đi bên cạnh cô, nói “Đừng khó chịu thế, nhất định tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền.” Một nhân viên bốc vác trong cái siêu thị rách nát đó thì kiếm được bao nhiêu chứ, nhưng có lòng là tốt rồi, Mạc Tùy cười, “Được đó, anh cố gắng lên nhé.” Mấy ngày sau đó, hết giờ làm hai người lại đi về nhà như bình thường, vừa lên xe ra khỏi cửa cho nhân viên đã bị một chiếc xe khác ngăn lại, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, hiện ra khuôn mặt hơi có vẻ nghiêm túc của Trần Lương Sinh. Tùy Kỳ tức khắc dựng đứng lông tơ như con mèo hoảng, vừa cảnh giác vừa phòng bị nhìn chằm chằm anh ta. Anh cực kì không thích người đàn ông khí thế bức người trước mắt, nhất là sau khi biết người này có khả năng ảnh hưởng rất lớn đến Mạc Tùy thì càng phản cảm hơn. Mạc Tùy nhíu mày, “Sao anh lại đến đây?” Trần Lương Sinh nhàn nhạt liếc qua đôi tay đặt hờ trên lưng Tùy Kỳ của cô, “Có việc cần tìm em, sang đây.” “Có việc gì?” “Sang đây.” Trần Lương Sinh lạnh lùng cường điệu. Mạc Tùy lẳng lặng mặt đối mặt anh ta vài giây, rồi đứng lên, định bước tới. Tùy Kỳ lập tức kéo cô lại, nhỏ giọng bảo “Đừng đi.” Mạc Tùy vỗ vỗ tay anh, “Không sao đâu, buông ra nào.” Cô chỉ đơn giản nghĩ là anh lo cho cô, dù sao lần chạm mặt trước cũng không vui vẻ gì. Bàn tay níu góc áo của Tùy Kỳ càng nắm chặt đến trắng bệch, thậm chí còn run rẩy, không có vẻ gì là sẽ thả lỏng. Mạc Tùy chờ anh một lúc, cau mày, “Hôm nay anh làm sao vậy? Mau buông ra.” Tùy Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô, “Nếu không buông thì sao?” Câu này nghe rõ ràng có chút khiêu khích, Mạc Tùy kìm chế, nhìn anh khó hiểu, “Anh đột nhiên chập dây thần kinh nào à? Sao lại không để cho tôi đi?” “Tôi không thích anh ta.” Anh gượng gạo nói. “Vớ vẩn, anh là đàn ông, nếu anh mà còn thích được đàn ông nữa thì có mà loạn à?” “Cô biết ý tôi không có ý đó.” Mạc Tùy xua tay, ý tôi ý anh cái gì chứ, anh ta cũng bắt đầu biết ăn nói quanh co rồi. “Mau buông tay ra, đừng để tôi tức giận lần nữa.” Gần đây cô không còn hay làm khó dễ Tùy Kỳ như ngày trước nữa. Thứ nhất là vì hai người quen thân hơn, thứ hai là dù Mạc Tùy có vô lương tâm cũng biết Tùy Kỳ rất tốt, cô không đành lòng tiếp tục bắt nạt anh. Nhưng cô không biết rằng cô vẫn là cô của ngày đầu mới gặp anh, nhưng Tùy Kỳ đã không còn là Tùy Kỳ của khi đó nữa rồi. ____________________ dip M thực ra chương này xong cũng được mấy hôm rồi nhưng mà hi hi mèo Hi cái *beep* xin lỗi em nào đó đòi xem mông, đã tìm được hình cho em, nhưng hình nó hardcore quá mèo không cho post, mời em gg truyện Ten Count chương 19 trang 25 nha. Yêu em.
Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Beta chưa beta mà chắc không ai beta đâu mèo mỡ ghét chương này lắm Chương 59 – Ngoại truyện Đối với tôi, từ “bố” là một điều gì đó rất mơ hồ. Từ lúc tôi bắt đầu biết nhận thức, người đàn ông ốm yếu ấy đã vẫn luôn bệnh tật liệt giường, quan hệ của mẹ tôi với ông ta ngay cả trong cử chỉ thường ngày, cũng không thể hiện sự gần gũi. Hồi còn nhỏ tôi chưa hiểu biết về quan hệ ấy, không so sánh được, vì vậy tôi cứ nghĩ vợ chồng như vậy là bình thường. Không qua mấy năm bố tôi mất vì bệnh, sau đó tôi theo mẹ đến một thành phố xa lạ đến nỗi tên cũng hầu như chưa từng nghe, chúng tôi chuyển vào một căn nhà nhỏ nhắn mà xinh đẹp ngay cả trong mơ tôi cũng chưa từng thấy. Đối mặt với hoàn cảnh lạ lẫm ngoài việc chưa kịp thích nghi, tôi còn mơ hồ bất an, có lẽ đây là do tính tự ti vốn có của tôi, dù sao trước đó chúng tôi còn không được ăn một bữa no nào, giờ lại có thể sống thoải mái ở nơi này. Tôi không biết mẹ mình lấy tiền ở đâu ra, cũng đã từng hỏi, nhưng bà không nói rõ ràng, về sau tôi cũng không còn muốn hỏi cặn kẽ nữa. Tôi bắt đầu đi học ở đây. Trường học rất đẹp, học sinh ăn mặc cũng rất sạch sẽ, khác hẳn với lớp học xây tường đất mà tôi từng học. Tôi bắt đầu cố gắng thích ứng với tất cả mọi thứ ở nơi này, như dò từng bước trên mặt băng. Vì trình độ giáo dục khác nhau, chương trình học ở đây với tôi là khá nặng, tôi cũng tốn càng nhiều thời gian. Thường thường cuối tuần tôi trốn ở phòng sách làm bài, tôi sợ mình sẽ mất thăng bằng, tụt lại sau người khác, rồi sẽ mất tất cả những gì tôi có. Tôi vừa sợ hãi cuộc sống hiện tại, vừa mong mỏi nó đừng biến mất. Lúc mệt mỏi, tôi nhìn ra ngoài, nơi những bóng người đi bộ qua lại, thỉnh thoảng tôi sẽ thấy ở nhà đối diện có một người đàn ông và một em bé. Căn nhà của nhà ấy còn lớn hơn nhà tôi rất nhiều, cũng đẹp hơn, người đàn ông cao lớn ấy thường hay bế một em gái nhỏ ra ngoài chơi, có một lần tôi nghe thấy em ấy vui vẻ nói “Bố ơi, bố ơi, chạy nhanh lên, con bay được này!” Người đàn ông sẽ đặt cô bé ấy lên vai, chạy chậm, khuôn mặt họ bừng sáng đến mù lòa người khác, tôi chưa từng nghĩ tới cha con có thể thân thiết như vậy, không khỏi nổi lên chút hâm mộ, và ghen tị. Tôi chưa từng nghĩ tới có một ngày hai người tôi hàng ngày lén lút theo dõi qua cửa sổ sẽ xuất hiện trong cuộc sống của tôi, họ xuất hiện đột ngột và thật ngoài ý muốn. Người đàn ông lịch thiệp cười đứng ở cửa, nói “Mới biết có hàng xóm mới, con gái tôi cứ đòi sang chơi, thật sự là làm phiền quá!” Trần Tố Quyên hơi bối rối lại giấu giếm một cảm xúc gì đó mà vuốt vuốt tóc, nói “Không sao, vào đi, con trai tôi cũng ở nhà, cháu nhỏ có thể lên nhà chơi!” Cứ như vậy, hai người trước đó một giây còn là người lạ đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của tôi, tôi đã biết tên bọn họ. Một người tên là Mạc Vĩ Tân, một người là Mạc Tùy. Mạc Tùy nhỏ hơn tôi 3 tuổi, nói rất nhiều, tính cách rất vui vẻ, so với kẻ u ám như tôi thì đúng như hai thái cực. Lần đầu tiên cô ấy bước vào phòng tôi, cô ấy không gõ cửa, nhìn quanh một vòng, rồi nói như rất thân quen “Chậc, anh này, sao anh không có đồ chơi nào vậy? Mai em mang cho anh một ít nhé!” Tôi khong nói chuyện, chỉ cảm thấy cô bé này thật buồn cười, mình có quen nó sao? Ngày hôm sau, Mạc Tùy, với sự trợ giúp của Mạc Vĩ Tân, xách hai túi to đồ chơi sang, toàn là búp bê với rối vải, đồ chơi con gái không. Tôi thừa nhận có những lúc tôi cũng rất ước ao có đồ chơi như các bạn cùng trang lứa, nhưng không phải là mấy thứ này, cho nên tôi chẳng đụng vào cái gì cả. Dù vậy Mạc Tùy vẫn chơi rất vui vẻ, tôi rất ít gặp một người có thể vui vẻ dễ dàng như thế, tiếng cười của cô ấy có thể sẽ bất giác lây lan sang cho người khác, cũng có thể làm người ta hòa theo sự vui vẻ ấy. Cứ như thế, khi tôi học bài, còn cô ấy chơi, ngày tháng qua nhanh, Mạc Tùy dần lớn lên. Cô ấy học hành rất không tốt, cuối tuần để nghỉ ngơi cũng không còn để chơi nữa, tôi sắp xếp rất nhiều kế hoạch học tập cho cô ấy. Mạc Tùy rất không vui, cô ấy nghĩ tôi còn đáng ghét còn nghiêm khắc hơn cả cô giáo của cô ấy nữa. Có điều cô ấy chỉ cằn nhằn ngoài miệng vậy thôi, chứ cứ đến giờ thì vẫn ngoan ngoãn như thế đến phòng tôi, không vui vẻ gì mà ngồi xuống chỗ tôi xếp cho cô ấy, học bài. Dường như cô ấy chưa bao giờ thử phản kháng, chỉ là cô ấy càng lớn thì càng học được làm nũng, cơ thể mềm mại sẽ không ngừng bám lấy tôi. Cảm giác ấm áp ấy rất xa lạ, cũng làm tôi không hiểu sao thấy rất xấu hổ, vừa ngượng ngùng vừa không tránh được dung túng cho cô ấy. Đôi mắt sáng lấp lánh giảo hoạt ấy sẽ hơi đắc ý, làm tôi không thể kìm được mà buông xuôi, cuối cùng để cô ấy ngồi bên cạnh ăn bánh ga-to, còn tôi cầm bút giúp cô ấy làm bài. Cả một thời niên thiếu vẫn luôn là Mạc Tùy làm bạn với tôi, tôi đã quen cô ấy ở bên mình như hình với bóng. Chưa khi nào tôi nghĩ tới cô ấy cũng có cuộc sống của riêng mình. Một ngày cuối tuần, cô ấy bảo cô ấy đi sinh nhật bạn, lần đầu tiên cô ấy không đến nhà tôi. Buổi chiều ấy trời rất đẹp, lần đầu tiên ngồi trước quyển sách giáo khoa tôi yêu thích nhất, tôi lại thất thần. Nỗi nhớ trong lòng làm tôi lo lắng, nghi hoặc, rồi lại thỏa mãn. Tôi nghĩ tôi hiểu được cảm giác này, giống như trong bức thư mấy ngày trước một bạn học nữ gửi cho tôi “Nhìn thấy cậu, không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng không thấy cậu, cả thế giới bỗng như chết lặng.” Lúc này tôi cũng cùng một cảm giác với bạn gái đó, tôi nghĩ, đây là thích, Mạc Tùy, cô gái của tôi! Nhưng, cũng là buổi chiều ấy, Trần Tố Quyên vốn nên đi làm lại về nhà, cùng theo đó là Mạc Vĩ Tân, tôi mới mở cửa còn chưa nói câu nào đã nghe được vài tiếng động rất kì lạ. Bước ra ngoài vài bước, phát hiện hai người dưới nhà đang gấp gáp vồ vập vào nhau, bọn họ mới thật kích động làm sao. Tôi nghe thấy mẹ mình nói qua tiếng thở dốc “Vĩ Tân em rất muốn anh, con trai chúng ta cuối cùng đã yên bình được 18 tuổi rồi, anh có vui không?” Mạc Vĩ Tân đang nâng đầu bà ta, nhẹ nhàng hôn lên giọt nước chảy ra từ khóe mắt “Cảm ơn, anh rất vui!” Đột nhiên tôi nhớ ra mấy hôm trước tôi bảo với mẹ là tuần này sẽ đưa Mạc Tùy đến thư viện, bọn họ không biết kế hoạch này đã hủy, cho nên mới tới đây yêu đương vụng trộm, chẳng ngờ lại bị tôi bắt gặp. Tôi không biết đây là bất hạnh cho họ hay cho tôi. Tôi thận trọng lùi về phòng, buổi chiều ấm áp đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Sau đó tôi thử giữ khoảng cách với Mạc Tùy, cô ấy là em gái tôi, là em gái ruột của tôi, những suy nghĩ vô nhân tính này sau buổi chiều hôm nay chỉ có thể mục nát trong lòng mà thôi. Mạc Tùy vô tội, cô ấy tưởng rằng buổi sinh nhật ấy làm tôi giận, khép nép dỗ dành, đến khi cô ấy nhận ra dù làm thế nào cũng không thể làm tôi nguôi giận, cô ấy khóc rất tủi thân. Cô ấy lau nước mắt, nói “Trần Lương Sinh anh xấu xa, em tốt với anh như thế anh còn không để ý đến em, anh là đồ xấu xa!” Đúng vậy, tôi xấu xa, tôi thích em gái mình, sao tôi có thể thối nát như vậy. Tôi ít khi thấy cô ấy khóc, nên nước mắt của cô ấy với tôi rất có tác dụng. Phải thương cô ấy như thế nào, mới giống như một anh trai? Ôm cơ thể bé nhỏ ấy vào lòng, vỗ về hôn lên tóc cô ấy, “Đừng khóc, anh quan tâm em, anh tốt với em mà, ngoan!” Về sau, cuộc sống tiếp diễn, Trần Tố Quyên và Mạc Vĩ Tân tiếp tục quan hệ của họ. Mạc Tùy là một cô bé nhạy cảm, dần dần cô ấy giảm bớt đến nhà tôi. Điều này tôi đã dự liệu được từ sớm, nhưng khi nó thực sự xảy ra, tôi vẫn không thể thích ứng được, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô ấy bắt đầu gọi bằng cả họ cả tên, cũng không còn ăn vạ leo lên lưng tôi, nói với giọng mềm yếu “Anh ơi em mệt, anh cõng em.” Mẹ cô ấy rất đẹp, tôi chỉ mới gặp hai ba lần, vì người phụ nữ xinh đẹp ấy rất ít ra khỏi nhà, cũng rất ít giao lưu với người ngoài, tôi không ngờ người phụ nữ ấy sẽ chết, hơn nữa còn chết vì trầm cảm, càng không ngờ tới cái chết của bà làm tôi hoàn toàn mất đi Mạc Tùy. Thiếu nữ trong sáng ấy, đã không thể quay lại được nữa. Mạc Tùy bắt đầu không về nhà, thỉnh thoảng trên đường gặp nhau cô ấy cũng chỉ liếc nhìn tôi, cũng không thèm gọi tên. Mỗi lần gặp ánh mắt lạnh lẽo của cô ấy, tôi lại thấy khó chịu rất lâu. Tôi bắt đầu học uống rượu. Khi đêm khuya thanh vắng, tôi uống rượu thay nước. Trước kia tôi không hiểu sao nhiều người thích thứ này thế, nhưng bấy giờ tôi đã hiểu. Lần đầu tiên Trần Tố Quyên nhìn thấy, bà ta rất đau lòng, “Lương Sinh, con biết uống rượu từ khi nào vậy?” Dưới ánh đèn tôi nhìn thấy khóe mắt bà có nếp nhăn rất rõ ràng, trên khuôn mặt vừa bất ngờ vừa giận dữ, có lẽ là vì cồn thúc đẩy, tôi không trả lời bà ta, ngược lại bảo “Bà và bố tôi thì là gì? Người đàn ông chết bệnh tật làm bố tôi ba năm đó là cái gì? Vì sao bố tôi lại là Mạc Vĩ Tân? Ai không được sao lại là ông ta?” “Thôi quên đi, tôi cũng chẳng có tư cách trách bà, bà cho tôi ăn học, đàn bà một thân một mình chẳng phải dễ dàng, tuy rằng có Mạc Vĩ Tân hỗ trợ. Nhưng dù tôi hận bà đến đâu thì vẫn là con trai bà, tôi nghĩ không phải khó khăn, tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi có một điều kiện, chỉ một điều kiện thôi!” Ngọn đèn trên đỉnh đong đưa chói lòa mắt tôi, Trần Tố Quyên ôm mặt khóc rống, tôi cởi xuống chiếc vòng tay Mạc Tùy từng lấy tiền mừng tuổi mua cho tôi làm quà sinh nhật, “Việc này đừng để Mạc Tùy biết, vĩnh viễn đừng làm cho cô ấy biết tôi là anh trai cô ấy!” …………………. Như vậy Trọn đời chính thức kết thúc, Cảm ơn mọi người đã quan tâm trong khoảng thời gian rất dài vừa qua. Funfact là bọn tớ đã nghĩ sẽ xong trong 6 tháng và như các bạn thấy đó = mèo mỡ vẫn hoạt động rất tích cực còn tớ sẽ tiếp tục làm điền văn tốc độ 1 tháng 1 chương = đùa thôi Phần comment thuộc về các bạn, mọi nhu cầu chửi bới giãi bày, thanh minh giải thích cho ông bố và mụ mẹ kế kia, mời.
Để ảnh bìa là ảnh của bên editor, có link trong ảnh đó ai chưa biết qua ủng hộ nhà mấy bạn ấy nha Tớ từng nhắc tới hồi bị cuồng motif “sống chung” ở “Hay là mình sống chung” rồi đó, nhưng truyện này có phong cách hơi khác với kiểu đều đều cổ cồn trắng như bên kia, so sánh trực quan thì truyện của tác giả Hồng Cửu là xích đu, nhưng Nghiêu Tam Thanh lại cho độc giả chơi tàu lượn siêu tốc. Nữ chính tên Mạc Tùy, tính cách xù xì, quan hệ gia đình phức tạp, nghề nghiệp không ổn định, thuộc dạng thành phần ăn hại của xã hội. Cô gái này không đến mức thất học, nhưng trình độ văn hóa vừa đủ không mù chữ, đủ tiêu chuẩn tứ cố vô thân, không tiền đồ không ý chí. Một người như thế tự nuôi thân là đã giỏi lắm rồi, chỉ vì một cái hamburger mà bị một người đàn ông vô gia cư lẵng nhẵng bám theo đòi cô thu nhận. Ly kỳ chính là, anh ta mất trí nhớ, tư duy ngang ngửa đứa bé 7 tuổi, không giấy tờ tùy thân nào, chỉ có bộ đồ hàng hiệu với đồng hồ xịn lê la ăn xin sống qua ngày. Sau khi cứu cô nữ chính khỏi tên cướp, cuối cùng cũng được nuôi. Liều, dã man liều! Cơ mà tư duy của nữ chính như vậy cũng khá là bình thường rồi, ít ra cũng mất mấy ngày mưa dầm thấm lâu, đưa đến đồn cảnh sát báo người đi lạc thì mới dám nhận về. Còn tư duy của anh nam chính mới vui, nhìn tưởng vô hại mà biến thái vô biên. Được cái là sự biến thái ấy vẫn trong phạm vi có thể tha thứ. Tại vì sao, vì biến thái một cách cute… Thực ra đa số thời gian anh vẫn là người trung thành với lý tưởng đội vợ lên đầu trường sinh bất lão, chỉ có lâu lâu lên cơn thì mới có chuyện. Tùy Kỳ từng làm một chuyện rất là xấu, chuyện gì thì bạn hãy đọc, nhưng có thể thông cảm vì tư duy của Tùy Kỳ mang hơi hướm trẻ nhỏ, cần-được-dạy-dỗ, tuy rằng vẫn không biết mình sai chỗ nào, nhưng biết người ta giận thì lăn lóc nhận lỗi trông đáng thương lắm, khi trở lại thân phận Phương Như Thần anh ấy tương đối tỉnh táo để tiết chế sự bất ổn của mình lại. Hai anh chị nhân vật sống chung với nhau trong một căn nhà thuê cũ kỹ, có cái xe đạp cà tàng đèo nhau đi làm, bối cảnh sơ sài vậy mà lại có cảm giác là một túp lều tranh hai trái tim vàng. Từ lúc chưa yêu đến khi yêu rồi cũng chẳng lãng mạn hơn là mấy, nhưng những chi tiết nho nhỏ dành cho đối phương thực sự ấm lòng. Giữa muôn vàn âm thanh cao thấp xô bồ của chốn thành thị, cuộc sống của hai kẻ khù khờ không có lấy một chút ý chí cầu tiến nào, hết ăn rồi lại ấp lấy nhau không thèm lo nghĩ gì, đến đâu thì đến, vậy nhưng lại khiến người khác ngưỡng mộ. Mạc Tùy cho Tùy Kỳ một mái nhà tránh mưa tránh nắng, nhưng Tùy Kỳ mới biến ngôi nhà đó thành mái ấm cho cô mèo hoang cô đơn như Mạc Tùy. Sau này thì anh ấy giàu rồi, có quyền không lo nghĩ rồi, nhưng vẫn duy trì kiểu sống trong nhà thuê be bé, sáng chở nhau đi, tối về nấu cơm rửa bát, yên bình như thế đến hết đời cũng mãn nguyện, đúng không? Tác giả viết khá chắc tay, câu văn súc tích, mạch lạc có chút hài hước, diễn biến gọn gàng, có đầu có đuôi, nhiều người nhận xét là đoạn kết quá nhanh nhưng với mình nó hợp lý mà nhỉ, càng bôi càng ngớ ngẩn, mình cũng chẳng nghĩ được nên bôi thêm kiểu gì. Thực ra những mâu thuẫn của hai nhân vật chính cũng có phải là thâm thù đại hận gì để mà xa nhau mãi không thể quay về, vốn chỉ là hiểu nhầm chuyện quá khứ, chút cố chấp từ tâm lý con người mà thôi. Lần nói chuyện tháo gỡ khúc mắc một cách chóng vánh đó cũng có lý mà, vốn dĩ Mạc Tùy chết đi sống lại một lần, cô không còn câu nệ những chuyện trước đây nữa, hôm đó hai người kia có làm gì không, lúc ấy anh đã đưa ra lựa chọn gì, đều không còn quan trọng, cô khẳng định được tầm quan trọng của Tùy Kỳ/Phương Như Thần đối với mình rồi, cái chính là thái độ anh Phương nữa thôi. Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, nhiều lúc tưởng mâu thuẫn to lớn lắm, thế nhưng có khi chỉ cần vài lời thẳng thắn với nhau là tháo gỡ được hết. Cái mình thích nữa là không cần nhiều lời lê thê dài dòng, viết đến đâu vừa vặn đến đấy, lúc cần khùng khùng thì văn rất quởn, lúc cần thấm thì tả cũng rất thấm. Những lúc nữ chính vì Trần Lương Sinh mà bỏ rơi nam chính, tác giả viết ở ngôi thứ ba theo điểm nhìn của cô mà độc giả vẫn cảm nhận được sự tủi thân của Tùy Kỳ. Tiếp nữa là những lần nhắc tới gia đình, cảm giác nghẹn ứ, không cam lòng luôn dai dẳng bám đến mệt đầu, qua tình tiết khác thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng hễ nhắc lại vẫn thấy cộm đau như có cái đinh trong tim. Nhất là hôm bị lừa về ăn tất niên, Mạc Tuỳ bùng nổ, đọc mà vừa thoả mãn mà cũng vừa khổ sở, thật sự đau lòng thay cho tình cảnh của cô. Có điều mình còn lấn cấn khúc cuối, Mạc Tùy đi như vậy mà Trần Lương Sinh hay bố cô ấy không lo lắng tìm kiếm gì sao, kết thúc cũng hơi mở một chút nhỉ. Tóm lại đây là một cuốn truyện khá hay, Tết này nếu có thì giờ rảnh rỗi đọc cũng phù hợp đấy, đọc rồi đọc lại cũng không ngại vì truyện không dài mà, truyện giúp giải trí và tăng mức độ yêu đời. Thêm nữa là edit quá tốt, nhân hai lần độ hay.
Tên truyện Trọn đời em nuôi anh Tác giả Nghiêu Tam Thanh Editor dipM Betamèo mỡ Chương 5 – Tìm kế sinh nhai 2 Buổi tối hai ngày sau Phạm Tư Nhiễm gõ cửa nhà Mạc Tùy. Mạc Tùy ngậm quả táo ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay ấn nút nhoay nhoáy điên cuồng, ánh mắt nóng rực như sắp bốc hỏa nhìn chằm chằm vào những bóng người sặc sỡ nhảy nhót trên ti vi, nhổ táo gào lên “Ra mở cửa!” Tùy Kỳ ngồi cạnh đang theo dõi trận game, nhặt quả táo cô vừa nhổ ra để gọn gàng xong rồi mới đứng lên! Phạm Tư Nhiễm không ngờ ra mở cửa lại là một người đàn ông lạ hoắc, không những thế còn là một người đàn ông lạ hoắc vô cùng đẹp trai. Cô lùi lại một bước, ngó lại biển số nhà, chắc chắn là mình không nhầm rồi mới cẩn thận nhìn từ đầu đến chân anh ta mấy lần, “Anh là ai?” Đúng lúc ấy, một tiếng hét bực dọc từ trong phòng truyền ra, sau đó là tiếng kêu của Mạc Tùy “Lão Phạm, vào đi!” “Mạc Tùy!” Phạm Tư Nhiễm đáp lại một tiếng, sau đó vẫn mang vẻ mặt khó hiểu, tránh qua Tùy Kỳ đi vào. Mạc Tùy đã ném tay cầm điều khiển, nhàn nhã ngồi trên chiếu gặm nửa quả táo, trợn mắt nhìn Phạm Tư Nhiễm, nhồm nhoàm nhai “Ăn cơm chưa?” Phạm Tư Nhiễm gật đầu ngồi xuống cạnh cô, nhỏ giọng hỏi “Ai đấy? Cậu bắt đầu mang đàn ông về nhà rồi đó à?” “Nói ra thì dài lắm! Chuyện mình nhờ thế nào rồi?” “Xong rồi, không thì mình đến đây làm gì!” Phạm Tư Nhiễm quay đầu liếc nhìn người đứng trong bếp một cái, “Này, cậu nói mình nghe một chút về anh ta đi, đừng bảo công việc đó là tìm cho anh ta đấy nhé?” “Tìm cho anh ta đấy!” Mạc Tùy ném hạt táo qua một bên rồi rút giấy ăn lau miệng, “Anh ta sẽ ở lại nhà mình một thời gian, nên tiện tìm cho anh ta một công việc luôn!” Mạc Tùy kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra cho Phạm Tư Nhiễm. Phạm Tư Nhiễm trừng mắt rất bất bình nhìn cô, “Cho một tên đàn ông ở nhà mình thì còn ra thể thống gì nữa! Trần Lương Sinh mà biết sẽ băm cậu ra là cái chắc!” Mạc Tùy giơ một ngón tay. “Cho nên cậu nhớ khóa cái mồm cậu lại!” “Muốn mình không nói cũng được, nhưng chuyện này đáng nghi lắm! Ngay cả…” Cô đột nhiên dừng lại, chờ Tùy Kỳ đặt hoa quả lên trước mặt các cô rồi đi, mới nói tiếp “Ngay cả người ta có xuất thân thế nào cậu cũng không biết mà đã cho ở rồi, to gan quá đấy. Cậu không sợ anh ta có ý đồ khác à?” “Rồi rồi, đừng nghĩ nhiều, mình đến tận đồn cảnh sát báo án rồi. Hơn nữa anh ta cũng đã ở đây hơn một tuần, nếu có ý đồ thì đã ra tay lâu rồi, sao phải chờ đến tận bây giờ?” Mạc Tùy vỗ vỗ vai Phạm Tư Nhiễm, “Yên tâm, mình còn chưa ngu ngốc đến mức bị người khác lừa đâu!” “Cậu mà không ngu á!” Phạm Tư Nhiễm lầm bầm. Mạc Tùy coi như không nghe thấy, “Cậu tìm được cho anh ta việc gì rồi?” “Phục vụ trong quán bar, vốn đang lo việc đó không hợp với bạn cậu, dù sao hoàn cảnh công việc cũng hơi rắc rối. Nhưng bây giờ nhìn lại cũng thấy hợp lắm, đúng là kiểu việc cho người không có cái gì như anh ta!” “Quán nào vậy?” “Quán của bạn A Phàm, mới mở ở gần chỗ rẽ đường Tân Giang đó!” Mạc Tùy nghĩ ngợi rồi gật đầu, “Tốt lắm, có người quen chiếu cố cũng tốt!” Phạm Tư Nhiễm ở đó khoảng hai tiếng mới bị bạn trai gọi điện bắt về. Đến lúc ấy Tùy Kỳ mới từ ban công quay về phòng. Anh rất lễ phép, từ khi Phạm Tư Nhiễm đến cho đến khi cô đi anh đều tự giác tránh qua chỗ khác cho hai người có không gian riêng nói chuyện thoải mái. Ánh mắt Mạc Tùy lướt qua cái mũi bị lạnh đỏ bừng và hai chân đút trong dép lê của anh. “Ngày mai anh bắt đầu đi làm, phục vụ trong quán bar. Đến lúc đó sẽ có người dạy anh, anh cũng phải khiêm nhượng một chút, gặp khách hàng ghê gớm thì cố mà nhịn, làm phục vụ không tránh được những chuyện như thế đâu!” Mạc Tùy nghĩ lại thôi, “Thôi quên đi, đến lúc đó anh tự cân nhắc, một hai câu cũng không giải thích hết được. Anh linh hoạt một chút là ổn!” Tùy Kỳ gật đầu, “Tôi biết rồi!” Thời gian làm việc của quán bar kéo dài đến tận khuya. Mạc Tùy đánh cho anh một cái chìa khóa cửa ngoài, còn treo thêm vào móc khóa một con gà màu vàng đầu tròn xoe. Ngày đầu tiên anh đi làm, Mạc Tùy gọi cả Phạm Tư Nhiễm và người yêu cô ấy đến cổ vũ. Họ tìm một cái ghế đệm để ngồi, kệ Tùy Kỳ đi theo quản lý. Vì còn sớm, trong quán cũng không đông người, ba người chơi xúc xắc, thỉnh thoảng nói chuyện đôi câu. Thời gian dần trôi, đến buổi tối, tiếng nhạc ồn ào bắt đầu vang lên, những ngọn đèn nhiều màu cũng điên loạn xoay chuyển. Mạc Tùy híp mắt hơi cúi người, bị đèn chiếu vào mắt rất khó chịu! Người anh em của Tư Phàm biết bọn họ ở đó nên có ý sang hỏi thăm. Nhìn anh ta khá trẻ, nhiều lắm cũng chỉ tầm 30, nhìn cách ăn mặc là biết dân ăn chơi. Anh ta trêu đùa trò chuyện với họ vài câu rồi gọi quản lý đưa Tùy Kỳ tới gặp mặt một chút, để sau này có gì cũng tiện chiếu cố. Tùy Kỳ nhanh chóng được quản lý dẫn ra, theo bản năng, anh đứng ở bên cạnh Mạc Tùy. Anh đã thay đồng phục, quần tây, áo sơ mi trắng, cộng với một cái áo gile màu đen, cổ đeo nơ màu bạc, dáng người nho nhã cao ráo như trúc, hơn nữa gương mặt lại đẹp trai, nhìn cực kỳ thích mắt! Anh lễ phép chào hỏi ông chủ của mình, anh ta vỗ vai anh cười khích lệ vài câu, rất khách khí, rất quy cách, nhìn không ra cái gì bất thường. Nhưng không biết có phải Mạc Tùy nhầm hay không, cô mơ hồ cảm thấy ông chủ trẻ tuổi kia vừa nhìn thấy Tùy Kỳ hai mắt đã phát sáng, dường như vô cùng hưng phấn! Tùy Kỳ nhanh chóng quay lại với công việc, hội Mạc Tùy ngồi một lúc liền đi về. Dù sao quán bar phải mở đến rạng sáng, ngày mai họ còn phải đi làm, không thể về muộn thế được! Mạc Tùy kéo chặt áo khoác co ro đứng ở cửa đợi xe, hai người kia đứng cạnh cô đang ngọt ngào ôm ôm ấp ấp sưởi ấm cho nhau, nói với nhau câu nào thì buồn nôn câu đó! “Tôi bảo này, hai người chọn thời điểm chút đi, không thấy tôi còn đứng đây à, mẹ nó chứ giữ hình tượng giùm cái!” Phạm Tư Nhiễm lườm cô một cái, hừ lạnh “Chị đây cứ thích thế đấy, cậu ghen tị chứ gì! Không thì cậu bảo tình yêu bé nhỏ của cậu ra đây ôm cậu đi!” Mạc Tùy trợn trắng mắt, từ khi nhìn thấy Tùy Kỳ đến giờ bà chị này đã tự động xem anh là người yêu của cô rồi. Trong đầu con gái đang yêu trừ mấy thứ vớ vẩn này ra thì đúng là không chứa được gì khác nữa mà. Cô cũng lười đính chính, có loại người người khác càng nói thì lại càng hăng! Phạm Tư Nhiễm đột nhiên chọc Mạc Tùy một cái, nhỏ giọng “Lão Mạc, mau nhìn kìa, Trần Lương Sinh!” Mạc Tùy hai mắt sáng ngời quay đầu nhìn lại, xa xa ở một lối ra khác Trần Lương Sinh đang ôm Triệu Yến Phi đi ra bãi đỗ xe. Anh ta theo bản năng nhìn sang hướng này, ánh mắt hai người chợt gặp nhau. Anh ta sửng sốt hơi khựng lại, sau đó thì thầm gì đó với Triệu Yến Phi rồi đi sang đây! Mạc Tùy cười lạnh, nhảy lên xe taxi vừa hay dừng lại, nghênh ngang rời đi! Trần Lương Sinh chạy vài bước rồi dừng lại, yên lặng nhìn chiếc xe lướt qua người. Người sau cửa sổ xe không thèm liếc nhìn anh ta đến một cái, anh ta không nhịn được híp mắt lại! Phạm Tư Nhiễm ôm eo Tư Phàm, tì trước ngực anh nhỏ giọng thầm thì, “Con khốn này dám chạy thật!” Tư Phàm vỗ vỗ vai cô, nhìn Trần Lương Sinh đến gần, cười chào hỏi trước “Thật khéo quá, hai người cũng đến chơi sao?” “Ừ, hôm nay vừa hay có buổi tụ hội ở đây!” Anh ta im lặng một chút, rồi mới nói “Mạc Tùy hôm nay không đi làm sao? Nó cũng bắt đầu đi bar từ khi nào vậy?” Phạm Tư Nhiễm tiếp lời, “Vừa hay hôm nay nó không có ca thôi. Bình thường cũng không đi bar bao giờ, hôm nay cơ bản là vì có một người bạn đi làm ở đây ngày đầu tiên, nên bọn em tới cổ vũ một chút!” “Vậy thì tốt, Mạc Tùy tùy hứng không hiểu chuyện, sau này hai người cố gắng khuyên bảo nó, đừng để nó tới mấy chỗ như thế này. Dù sao những nơi vàng thau hỗn loạn như thế cũng nhiều cám dỗ, mà nó thì lại đúng là kiểu người không kháng cự được sức hấp dẫn!” Phạm Tư Nhiễm và Tư Phàm nhìn nhau, đều gật gật đầu! Trần Lương Sinh lại nói “Mạc Tùy giờ đang ở đâu? Có thể cho tôi biết địa chỉ được không?” Phạm Tư Nhiễm khó xử “Không phải là em không nói, mà tính nó anh cũng biết rồi đấy, nếu em nói cho anh không chừng nó lại giận dỗi cả em, thôi tự anh gọi điện hỏi nó đi!” Khúc mắc giữa Mạc Tùy và Trần Lương Sinh không phải một hai câu có thể nói rõ. Phạm Tư Nhiễm cũng biết một chút ít, cô càng không thể đồng ý tiếp tay làm việc xấu, miễn tai họa về sau! Trần Lương Sinh cũng hiểu, gật đầu “Vậy chào hai người nhé!”
trọn đời em nuôi anh