Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường. Ðể cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương. Cho đoàn xe kịp giờ ra trận. Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa. Ðánh lạc hướng thù. Hứng lấy luồng bom…. Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn. Gặp hố bom Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó rất tự hào về thân hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình bị mất đi một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo Đẽo cày giữa đường. Chuyện kể rằng có một bác nông dân rất nghèo, cả đời sống bằng nghề đồng áng, bác muốn làm một cái cày thật tốt để làm công việc đồng áng năng suất và đỡ vất vả hơn. Một hôm, bác rất vui vì đã xin được một cây gỗ tốt nhưng bác Họ có đầy đủ những kiến thức chuyên nghiệp trong một lĩnh vực, ngay cả bản thân Bill Gates cũng có kỹ thuật chuyên môn rất mạnh, là một nhân viên lập trình, một nhân viên kinh doanh, một nhân viên quản lý ưu tú. chuyện người con gái nam xương hoàn cảnh sáng tác Nhận xét về “Chuyện người con gái Nam Xương” trích trong “Truyền kì mạn lục” của Nguyễn Dữ. Nhà phê bình Đồng Thị Sáo cho rằng hạnh phúc trong cuộc đời Vũ Thị Thiết là một thứ hạnh phúc vô cùng mong manh, ngắn Chuyện kể rằng, có một chàng trai nọ không thể lo được cho mẹ già, anh cảm thấy bà như một gánh nặng thực sự khi mỗi ngày phải chăm lo cho từng miếng cơm, cốc nước, bà đã già và cũng không còn làm được gì để có thêm thu nhập nữa, nên anh chợt nghĩ có lẽ sẽ Khi được bình tĩnh lại, thì thím nói: “Đời sống của ta như một vòng tròn, nếu vòng tròn đó quá hoàn chỉnh và tròn trịa, thì đầu và đuôi của vòng tròn sẽ dính lại, tức là sinh mạng ta sẽ kết thúc. Nếu vòng không được tròn, thì một vòng khác sẽ bắt đầu, miên TGpAZx. “ Reng .... reng ....... reng ” . Tiếng chuông tan học đã cất bước từng bước chân nặng trĩu ra về. Đoạn đường ra chỗ đón xe buýt này tôi đã đi lại quen rồi, nhưng sao hôm nay bỗng vắng lặng hẳn, một cách lạ lùng Trường, thằng bạn thân của tôi đã không còn ở đây với tôi nữa. Tôi là một đứa con gái học ở một lớp chuyên Toán tại một trường cấp 3, vì nhà xa nên tôi phải ở trọ, sống một mình. Trong lớp lại toàn con trai nên tôi rất khó kết bạn, cuộc sống cứ thế trôi qua một cách cô đơn và đầy sự tẻ nhạt. Đến một ngày kia, có một đứa mới chuyển đến, tên là Trường, nó cũng không có bạn giống tôi. Khi nghe cô nhắc đến hai tiếng “ bạn mới ”, mắt tôi như sang lên, với hi vọng sẽ có được một đứa con gái kết bạn với mình. Tôi khá nhát nên không dám kết bạn với đám con trai kia, vì lại chúng nghịch ngợm quá, lại hay trêu tôi nữa. Tôi ngước đầu nhìn ra ngoài của sổ trong sự thất vọng, nghĩ về những tháng ngày tươi đẹp trước đây. Bỗng, Trường vỗ vai tôi - Xin chào, cậu tên là gì ? Tôi nhìn nó với cặp mắt ngơ ngác, chưa có đứa nào trong lớp đến nói chuyện với tôi. Tôi đáp lại một cách thờ ơ, cho xong chuyện - Tớ tên Huyền. Có chuyện gì vậy ? Nó đáp lại mặt hớn hở - Cậu không có bạn à, tớ cũng vậy, mình kết bạn có được không ? Chuyện gì đang xảy ra vậy ? – Tôi tự hỏi. Đùng một cái nó chuyển vào lớp, rồi tự nhiên đòi kết bạn với tôi. Thôi thì trả lời cho xong chuyện - Cũng được. Tôi vẫn chỉ coi nó không khác gì những thằng con trai khác trong lớp. Với tôi, nó cũng chỉ là một đứa nghịch ngợm và hay trêu tôi đến phát khóc lên không hơn không kém. Tôi gần như không quan tâm đến nó một chút nào, thậm chí là coi như nó không tồn tại. Nhưng rồi, nó giúp đỡ tôi rất nhiều, đã khiến cho tôi có cái nhìn khác về nó. Nó giảng bài cho tôi, cho tôi mượn đỡ đồ dùng học tập, bảo vệ tôi trước sự trêu trọc của mấy đứa con trai trong lớp. Thỉnh thoảng, chúng tôi đi chơi với nhau, qua những con phố, cửa hàng, … Một tối nọ, chúng tôi lại đi chơi, đi khắp các con phố đông người cũng như vắng vẻ. Dưới ánh đèn đường rực sáng, tôi cảm thấy vui vô cùng. Cuối cùng cũng có một người hiểu tôi, một người chia sẻ với tôi lúc vui hay lúc buồn, một người giúp đỡ tôi mỗi khi tôi cần. Tôi vui lắm ! Bỗng trên đường về, có mấy tên cao to, xăm trổ đầy mình đứng chặn đường chúng tôi. Một tên nói - Hai đứa chúng mày đi chơi à, vui nhỉ ! Có mang tiền không ? Nộp, mau ! Trường đáp lại - Xin lỗi các anh, chúng tôi chỉ đi dạo, không có tiền. Tên cướp kia nói, giọng hầm hè - Thế à, không có tiền thì nộp mạng, nhỉ ? Hắn nhìn chúng tôi với ánh mắt nham hiểm và xảo quyệt. Tôi sợ lắm, núp sau lưng Trường. Bỗng, hắn rút con dao trong túi ra. Nhận ra sự nguy hiểm của bọn cướp, Trường cầm tay tôi, kéo đi - Chạy, mau ! Thế là hai đứa cứ thế chạy. Bây giờ cũng đã muộn rồi nên đường phố vắng vẻ quá. Chạy mãi, không thấy bọn cướp đâu, hình như chúng tôi đã thoát rồi thì phải. Bỗng có tiếng gì đó lao qua gió, kêu vút. Trời ơi, tên cướp ném con dao về phía chúng tôi. Tôi lặng người đi, chân tay bủn rủn, không di chuyển được nữa. Toàn thân tôi lúc này như bị liệt, có vẻ chúng tự biết rằng mình sẽ bị thương nên không còn cử động nữa. Bỗng, thằng Trường lao về phía tôi, nó đẩy tôi ra, nói - Đồ ngốc, tránh mau đi chứ ! Tôi ngồi phệt xuống đất, thở phào vì thoát nạn. Con dao phi xoẹt qua tay nó, ứa máu. Tôi nhìn mà thấy thương, vội lấy khăn băng tạm cho nó. Bọn cướp ập đến - Thế nào, chúng mày chạy nữa đi ! Tôi sợ quá hét toáng lên - Á………… May có tiếng hét của tôi, nên mọi người chạy đến. Họ bắt mấy tên cướp và giao cho cảnh sát. Chúng tôi ngồi nghỉ, thở hồng hộc, người toát mồ hôi. Bấy giờ hai đứa mới kịp nhận ra rằng mình đã chạy xa nhường nào. Tôi nghĩ lại những gì đã xảy ra và bật khóc. Nó an ủi tôi - Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi mà. Đừng khóc. Thế rồi hai đứa trở về nhà. Từ hôm đó, hai đứa càng thân thiết hơn. Chúng đi học cùng nhau trên xe buýt, đi về cùng nhau trên xe buýt. Thỉnh thoảng, nó còn giảng bài, cho tôi. Có những hôm đi học về mệt và đói, nó còn mua cả đồ ăn cho tôi nữa. Cuộc sống cứ thế trôi qua thật êm đềm và thơ mộng. Thế nhưng, đến một ngày. Chiều hôm đó, chúng tôi lại đi học về, ở chỗ chờ xe có hai mẹ con cũng đợi xe như chúng tôi. Cậu bé mới 3 tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh và vô cùng đáng yêu. Cậu bé bỗng chạy ra đường, chỉ vào chiếc xe đang lao thẳng về phía mình và nói - Mẹ ơi, ô tô. Người mẹ kêu lên đầy đau đớn, nước mắt chảy dài trên đôi mắt - Con ơi ! Tôi ôm mặt khóc theo, có lẽ không ai chứng kiến cảnh này mà không cảm thấy thương cảm cả. Tôi bịt hai mắt lại, không dám nhìn. Tiếng phanh kêu lên chối tai - Két…….. ét ….ét Tôi mở mắt ra. Ôi không, chuyện gì xảy ra thế này ? Cậu bé đó đã được cứu sống, nhưng cái giá phải trả quá đắt. Trường nằm gục trên mặt đất, máu chảy lênh láng. Người ta vội đưa cậu đi cấp cứu. Các bác sĩ đã cố gắng cứu chữa, nhưng không được. Họ nói rằng Trường đã mất quá nhiều máu. Tôi chạy xộc vào trong giường bệnh, cố gắng lay người bạn của mình trong tuyệt vọng, nước mắt chảy dài trên má - Trường ơi, dậy đi. Dậy chơi với tớ đi mà ! - Két …. cạch. – Tiếng xe buýt mở cửa đã đưa tôi trở lại hiện thực. Tôi bước lên xe, nước mắt lại chảy dài. Bỗng, trong cái giây phút đầy đau buồn và cảm động đấy, tiếng nói của Trường bỗng hiện lên trong đầu tôi - Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi mà. Đừng khóc. Tôi lau nước mắt, nhìn lên bầu trời hoàng hôn tươi sáng ." Nêu nhận xét của em về câu chuyện " Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó tự hào về than hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình mất đi một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường, nó vui đùa cùng ánh nắng mặt trời, tâm tình cùng sâu bọ,… Một ngày kia, nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó lăn đi và nhận ra mình đang lăn quá quá nhanh. Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười với nó. Vòng trong thấy rằng. cuộc sống khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn chỉ ra các số từ, lượng từ, phó từ và chỉ từ trong câu truyện trên 18/08/2021 By Allison Đọc kỹ văn bản sau và trả lời các câu hỏi bên dưới ĐIỂM CHIẾC VÒNG TRÒN “Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mỹ. Nó tự hào về thân hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Đối với nó, cái vóc dáng tròn trịa hoàn hảo ấy là tất cả. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình mất đi một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm. Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường, nó vui đùa cùng ánh nắng mặt trời, tâm tình cùng sâu bọ,… Và cứ thế, cái vòng tròn cứ đi. Đi đến nhiều miền đất lạ, băng qua bao thắng cảnh, đặt chân lên nhiều vô vàn những kì quan của tạo hóa. Tìm được rất nhiều mảnh vỡ tam giác, nhưng nản một điều là không cái nào vừa người nó cả. Một ngày kia, nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó sướng đến run cả người. Thế là giờ đây, vòng tròn ta lại hoàn hảo như trước . Nó lăn đi và nhận ra mình đang lăn quá nhanh. Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười với nó. Vòng tròn thấy rằng. cuộc sống khác hẳn đi khi nó lăn quá nhanh. Nó dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi.” Theo Quà tặng cuộc sống – Nguồn Internet Câu 1 điểm a. – Xác định ngôi kể và phương thức biểu đạt chính của văn bản trên. – Chủ đề của văn bản trên là gì? b. Nêu nội dung chính của văn bản trên. Câu 2 điểm Xác định và nêu tác dụng của một câu rút gọn được sử dụng trong đoạn văn sau “Và cứ thế, cái vòng tròn cứ đi. Đi đến nhiều miền đất lạ, băng qua bao thắng cảnh, đặt chân lên nhiều vô vàn những kì quan của tạo hóa. Tìm được rất nhiều mảnh vỡ tam giác, nhưng nản một điều là không cái nào vừa người nó cả. Một ngày kia, nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó sướng đến run cả người. Thế là giờ đây, vòng tròn ta lại hoàn hảo như trước.” Câu 3 điểm Xác định và nêu tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn sau Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười với nó. Câu 42,0 điểm Câu chuyện “Chiếc vòng tròn” khuyên con người hãy biết chấp nhận những khiếm khuyết của bản thân, xem chúng là một phần không thể thiếu của con người. Viết đoạn văn khoảng 15 dòng nêu suy nghĩ của em về ý nghĩa của lời khuyên này. Phần I Đọc đoạn văn sau và trả lời câu hỏi “Chuyện kể rằng, có một vòng tròn rất hoàn mĩ. Nó tự hào về thân hình tròn trĩnh đến từng milimet của mình. Thế nhưng một buổi sáng thức dậy, nó thấy mình mất đi một góc lớn hình tam giác. Buồn bực vòng tròn ta đi tìm mảnh vỡ đó. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rât chậm. Nó bắt đâu ngợi khen nhưng bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường, nó vui đùa cùng ánh nắng mặt trời, tâm tình cùng sâu bọ... Một ngày kia, nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít và ghép vào. Nó lăn đi và nhận ra mình đang ỉăn quá nhanh. Đến nỗi, không kịp nhận ra những bông hoa đang cố mỉm cười vói nó. Vòng tròn thấy rằng cuộc sống khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi." 1 Hãy đặt nhan đề phù hợp cho văn bản trên. 2 theo em chi tiết " một góc lớn hình tam giác - mảnh vỡ " có ý nghĩa biểu tượng cho điều gì 3 xét về cấu tạo câu văn đây thuộc kiểu nào " đến nỗi , không nhận ra những bông hoa đang mỉm cười với nó 4. Từ câu chuyện trên, em hãy viết một đoạn văn khoảng 8 câu, bắt đầu với câu chủ đề Khuyết điểm là một điều tất yếu mà mỗi con người cân chấp nhận để hoà nhập với cộng đồng xã hội. Trong đoạn văn có sử dụng 1 cặp từ trái nghĩa Gạch chân, chú thích a, Nhan đề Ý nghĩacủa sự không hoàn hảo chi tiết “ một góc lớn hình tam giác - mảnh vỡ” tượng trưng cho những khiếm khuyết,thiếu sót, không hoàn hảo b, Nó /bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại// đang toả sắc bên đường, CN VN nó / vui đùa cùng ánh nắng mặt trời, tâm tình cùng sâu bọ CN VN +Cụm chủ vị mở rộng câu những bông hoa dại đang toả sắc bên đường, + Tác dụng khiến cho lời văn cụ thể hơn, chi tiết hơn c, Khuyết điểm là một điều tất yếu mà mỗi con người cân chấp nhận để hoà nhập với cộng đồng xã hội. Đây chính là triết lí về con người bất toàn. Chính sự bất toàn là động cơ để con người hoà nhập cùng cộng đồng và vươn tới những giá trị tốt đẹp và ngày một hoàn thiện. Đây là mọt quan điểm hết sức sâu săc. Bởi lẽ con người bao giờ cũng có phần Con và phần Người, phần ưu điểm và hạn chế, tích cực và tiêu cực. Khong ai là hoàn hảo 100% và cũng không ai chỉ toàn là yếu điểm. Đó là cách nhìn nhận con người một cách toàn diện. Thêm vào đó, quá trình sống, học tập, lao động, hoà nhập với cộng đồng của con người là một quá trình học hỏi, đấu tranh, vươn đến sự hoàn thiện. Đó chính là ý nghĩa cuộc sống, ý nghĩa tồn tại của mỗi con người. .Từ câu chuyện, cần có cách nhìn nhận đánh giá con người và ứng xử theo quan điểm nhân bản đó là biết đề cao những mặt tích cực, độ lượng, chấp nhận và chia sẻ những mặt hạn chế; giúp đỡ nhau cùng hoàn thiện c,

chuyện kể rằng có một vòng tròn rất hoàn mỹ