Khi tưởng chừng như sinh mệnh sẽ mãi tối tăm u ám vì sự bỏ rơi của cha mẹ, thì người đó xuất h… Cái giá để hồi sinh #2 by Dạ Đích | Goodreads Home
Cái Giá Để Hồi Sinh - Dạ Đích: Tác giả: Dạ Đích Bộ sách: Thể loại: Đam Mỹ Tình trạng: Hoàn Thành: Định dạng: eBook prc pdf epub azw3: Lượt xem: 5560: Từ khóa
Cảnh tượng thật đơn giản, bình thường nhưng đối với hắn lại rất thấm thía cảm động. Bỗng nhiên hắn thấy hắn thương yêu gắn bó với cái nhà của hắn lạ lùng. Hắn đã có một gia đình. Hắn sẽ cùng vợ sinh con đẻ cái ở đấy. Cái nhà như cái tổ ấm che mưa che
Hành trình dành dật sử sống của con trai bình suất 3 tháng liên tục nằm viện cứ nhu 1cân ác mộng vậy Sau cơn mưa trời lại sáng .
Câu 266581: Phân tích tình cảm của ông Sáu dành cho con gái qua đoạn trích sau đây: Từ con đường mòn chạy lẫn trong rừng sâu, anh hớt hải chạy về, tay cầm khúc ngà đưa lên khoe với tôi.
_Cái Giá Để Hồi Sinh_ Trọng Sinh Chi Đại Giới_ Tiểu Thuyết Trực Tuyến. Tô Nham chết trong mùa hè tốt nghiệp đại học oi bức nọ. _____ Ruồi bọ bâu đầy thi thể, ai cũng không nhớ rõ y. _____ Nếu như nhân sinh có thể lặp lại.
Combo Cái Giá Để Hồi Sinh – Thiếu Niên Của Tôi. CÁI GIÁ HỒI SINH (TẬP 1) Thanh xuân của người khác là những ngày nắng hạ rực rỡ, hay những làn gió thu mát nhẹ thổi lá vàng rơi ngập sân trường. Còn thanh xuân của cậu lại là một chiều đông ảm đạm, bước về nhà
zcuf. Cái Giá Để Hồi Sinh - Dạ Đích ‹ › Thiết lập Cỡ chữ LớnChuẩnNhỏ Khoảng cách dòng TăngChuẩnGiảm Chế độ TrắngĐenSepiaHồngXanhTímNgọc
Tôi thích những câu chuyện về thanh xuân nhưng chưa bao giờ có được thanh xuân như trong truyện. Tôi thích những câu chuyện về thanh xuân bởi lẽ nó luôn chứa đựng chút gì đó đẹp đẽ, đáng nhớ nhưng cũng đáng tiếc về một tuổi trẻ đã qua. Và như thế, “Cái giá để hồi sinh” hay “Trọng sinh chi đại giới” là câu chuyện thanh xuân mà tôi tâm đắc nhất. Trước hết, tôi vô cùng ấn tượng với văn phong của tác giả Dạ Đích. Tác giả xây dựng nhân vật từ những chi tiết nhỏ nhất, cách miêu tả tâm lý và dàn dựng cốt truyện đặc sắc. Những bí mật, uẩn khúc lần lượt được khai mở đưa độc giả đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Câu chuyện vừa bình lặng, vừa ngọt ngào, pha lẫn một chút u ám, bi thương và cả những phân đoạn cảm xúc cao trào. Truyện không ngược lắm đâu nhưng đủ để có bao nhiêu nước mắt rơi xuống hết. Nó lôi cuốn đến nỗi tôi không thể rời mắt khỏi trang sách mà phải đọc cho đến phút cuối cùng. Cậu đã chết rồi, chết vì hắn, chết trong một góc tối không người, chỉ có gió lạnh gào thét. Cậu chết oan uổng, đơn độc chẳng có ai bên cạnh. Người mà hắn yêu lại chết đi như sao lại thê lương đến vậy, tại sao lại như vậy… Câu chuyện được kể theo góc nhìn của Tô Nham, một cậu học sinh xuất sắc trên ghế nhà trường. Vừa có ngoại hình, vừa có tài năng, cậu được bạn bè vô cùng ngưỡng mộ và thầy cô quý mến. Nhưng dòng đời cay nghiệt, cậu bị sát hại vào năm cuối đại học. Nói về cuộc đời của Tô Nham thực sự quá bi thảm, bố mẹ ly hôn, sống một mình khi mới mười lăm tuổi, tình yêu bị ngăn cấm, rồi bị giết bởi những người mà mình không hề quen biết. Chết quá oan ức, cậu may mắn được sống lại một lần nữa, trở về với thời cấp Ba đầy nhiệt huyết và sống hết mình với những năm tháng tuổi trẻ. Nếu tuổi trẻ có thể hai lần thắm lại, nếu ngọn nến sinh mệnh lại được thắp lên, mọi đại giá trên đời Tô Nham đều nguyện trả. Kiếp trước, Tô Nham luôn giấu mình trong đám đông, trải qua tuổi trẻ cô độc, đầy hối tiếc. Kiếp này, sống lại một lần nữa, nhìn thấy nhưng gương mặt thân quen, cậu đã có thể thể hiện bản thân mình một cách chân thật, làm những điều mà trước đây mình chưa từng làm được. Cậu đã tận dụng không gian để thay đổi vận mệnh. Từ đó, tạo nên một tuổi học trò đáng nhớ nhất. Tôi nghĩ, có lẽ chúng ta đều tìm thấy chính bản thân mình ở Tô Nham, đều mong muốn quay lại thời áo trắng để thanh xuân đẹp nhất là khi ta sống hết mình. Tôi ngưỡng mộ Tô Nham bởi sự mạnh mẽ của cậu. Tô Nham không phải kiểu thụ được công che chở bảo vệ, cũng không phải kiểu nhân vật chính thánh mẫu. Cậu tự kinh doanh, nuôi sống bản thân, tạo dựng mối quan hệ rồi báo đáp những người đã từng giúp mình kiếp trước. Lạnh lùng nhưng không lãnh cảm, âm u nhưng không bi quan. Trải qua bao nhiêu chuyện nhưng vẫn yêu đời, yêu người. Có ân trả ân, có oán báo oán. Tôi ngưỡng mộ Lương Khuê bởi cá tính của cậu. Lương Khuê là phú nhị đại, sinh ra trong gia đình có bố là tư lệnh, mẹ là con gái của tập đoàn nổi tiếng. Lương Khuê có những giây phút bồng bột, thiếu suy nghĩ của tuổi mới lớn nhưng luôn có chí tiến thủ, không ngừng học hỏi và trưởng thành theo thời gian. Truyện không khai thác góc nhìn của Lương Khuê, nhưng qua những giấc mơ và những đoạn kí ức mơ hồ, tôi có thể nhận ra cả kiếp trước và kiếp này Lương Khuê đều thật tâm thật ý, quan tâm, dõi theo Tô Nham từng giây từng phút của cuộc đời. Tôi ngưỡng mộ tình yêu của Tô Nham và Lương Khuê. Hai người xuất thân khác biệt, tình cảm của họ phát triển trong bối cảnh xã hội vẫn chưa đón nhận cộng đồng LGBT. Kiếp trước, Lương Khuê bị gia đình ngăn cấm mà bỏ lại Tô Nham một mình. Ở đây, có lẽ chúng ta đều cảm thấy Lương Khuê thật đáng trách, nhưng khi ngẫm lại, tôi hiểu đó là thực tế. Họ không thể ngu ngốc chống lại gia đình và mọi người mà chạy trốn để xây dựng tình yêu “một túp liều tranh, hai trái tim vàng”. Hắn đang hôn lên trán Tô Nham, giơ tay lên, đeo Ngọc Quan Âm mà hắn mang theo bên mình mười tám năm cho cậu.“Tôi dành tất cả phúc phần còn lại trong đời mình cho cậu…” Kiếp này, họ đã có đủ dũng khí để đấu tranh cho tình yêu của mình, cùng nắm tay nhau bước qua thời cấp Ba, thời đại học cho đến khi ra trường. Tình yêu của họ được xem là yêu sớm’ nhưng không phải vì thế mà họ lơ là việc học. Cả hai đều có mục tiêu của cuộc đời, xem đối phương như động lực để cùng cố gắng. Lương Khuê cố chấp, ngang bướng mà chân thành. Tô Nham đủ nhẫn nhịn và thấu hiểu. Tình cảm của họ là chấp niệm cả hai đời, trải qua bao nhiêu khó khăn cùng nhau, chỉ cần gia đình chấp thuận, dù có bao nhiêu người không vừa ý, họ cũng sẽ đủ vững chắc bên nhau cả cuộc đời, cùng nhau thực hiện ước hẹn 10 năm. Lương Khuê đối với Tô Nham là than ấm ủ lửa lòng, Tô Nham trong mắt Lương Khuê là hóa thạch thời gian, cả kiếp trước lẫn kiếp này chẳng thể rời bỏ. Trong truyện còn có hệ thống nhân vật phụ vô cùng đồ sộ, mỗi người đều có tâm tư và là mấu chốt phát triển câu chuyện đến cao trào. Đầu tiên là về bố của Tô Nham, ông là nguyên nhân đầu tiên dẫn đến bi kịch cuộc đời cậu. Bố mẹ Tô Nham ly hôn rồi bỏ mặc cậu, đến chết cũng không ai đến nhận xác. Đọc đến đây, tôi thấy vô cùng căm hận những con người ích kỷ chỉ quan tâm đến tiền tài, địa vị và gia đình mới của họ. Nhưng rồi, khi hiểu ra tất cả, khi nhìn thấy hình ảnh người bố về già sống trong cô độc, trước khi chết luôn miệng gọi tên đứa con trai đã chết từ lâu của mình, tôi lại vì thương ông mà rơi nước mắt. Dẫu sao ông cũng biết mình sai, tôi cũng biết được trong lòng ông vẫn luôn có con trai mình. Rất may là kiếp này ông đã không lặp lại sai lầm trước đó. Thứ hai là bố và mẹ Lương Khuê. Lương phu nhân trong mắt người ngoài là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ở nhà bà cũng chỉ là một người mẹ vì con mà rơi nước mắt. Lương tư lệnh ngồi ở địa vị cao, bao nhiêu người kính nể, cũng vì con mà tự đọc sách tìm hiểu về LGBT. Trái tim cứng rắn của ông có phải đang run lên, đang phẫn nộ vì một thế giới mới, mà tất cả cảm xúc đó, sau cùng sẽ trở thành tiếng thở dài trong đêm dằng dặc. Lương Khuê thật có phúc vì có người cha người mẹ tuyệt vời như thế. Tôi vô cùng cảm phục vì họ có thể thông cảm và chấp nhận con người thật của con mình bất chấp biết rằng xã hội kì thị. Về những người bạn của hai người, họ là một phần trong tuổi thanh xuân quý báu. Đặc biệt, Trần Yến là nhân vật làm tôi ấn tượng. Kiếp trước cô sẵn lòng giúp đỡ Tô Nham đòi lại công bằng, kiếp này dẫu cuộc sống đã tươi sáng hơn, tấm lòng của cô vẫn không thay đổi, vẫn là câu nói “Tớ sẽ làm chứng cho cậu” đầy chắc chắn. Dẫu nhân gian biến chuyển, vận đổi sao dời, sơ tâm vẫn không tỳ vết. Về các nhân vật phản diện thì hoàn toàn đáng trách. Từ đầu tới cuối đều là vì sự ích kỷ, ghen ghét, đố kị của bản thân mà kéo theo thù oán suốt mấy năm trời, vô duyên vô cớ hãm hại người khác. Tuy nhiên, tôi cũng có phần thương cảm cho họ, tất cả đều từ những đứa trẻ bị những sự thật cay nghiệt của cuộc sống này vùi lấp nhưng cách họ xử lý là vô cùng sai trái và không có gì để biện hộ. Tất cả đều xứng đáng với kết cục mà họ nên nhận được. Bỏ qua những yếu tố âm u, thù hận – dù cũng là những yếu tố làm nên cái hay của truyện, thì đây là một câu chuyện về tình yêu, về thanh xuân ngọt ngào, dạt dào cảm xúc. Trả giá bằng một kiếp tuổi trẻ chết oan, đổi lấy ánh trăng soi sáng một đời. Gặp nhau vào tuổi học trò đẹp nhất, quấn lấy nhau suốt một đời người. Về phiên ngoại “Thiếu niên của tôi”, đây là câu chuyện về hành trình đi tìm lại hạnh phúc đã bỏ lỡ của Tần Việt sau khi mối tình thanh mai trúc mã của cậu với Quan Văn trong chính truyện bị gia đình hai bên chia cắt. Một lần nhắm mắt đã hóa mười năm, thiếu niên mười bảy tuổi trải một giấc mộng dài, tỉnh dậy đã thấy biển cả hóa nương dâu, cảnh còn người mấtVẫn mang dáng hình của thiếu niên, ai mà biết được Tần Việt đã sắp ba mươi. Và càng không ai biết, cậu đã phải cố gắng thế nào mới thoát khỏi ám ảnh quá khứ, mang trên mình khoảng trống mười năm mà sống tiếp cuộc xuân không trở lại, chuyện xưa theo gió bút trong tay tiếp tục vẽ nên từng mảnh ghép cho cuộc đời mới, cuối cùng cũng vẽ được mảnh ghép định mệnh của ngọt lắng đọng thành hổ phách, dưới trời thu vời vợi, gió thổi tung lá đỏ như ráng chiều, thiếu niên trong tranh cuối cùng cũng thức dậy, mở ra một đôi mắt biết cười… Cách miêu tả cảnh vật trong phần này làm tôi rất ấn tượng. Màu sắc của mùa thu với ánh mặt trời và chiếc lá đỏ có thể nói là màu sắc xuyên suốt câu chuyện. Khi đọc, tôi có thể tưởng tượng ra nó như một khung cảnh buổi hoàng hôn với những chiếc lá đỏ tung bay như thể quá khứ đau buồn đã đến hồi kết thúc, sau một giấc ngủ dài, thứ đang chờ đợi chúng ta khi tỉnh dậy chính là ngày mai, một ngày mai ngập tràn ánh sáng và hạnh phúc. Một kết thúc đẹp cho những người xứng đáng với tình yêu của họ. Không chỉ là một câu chuyện về tình yêu và tuổi trẻ, “Cái giá để hồi sinh” và “Thiếu niên của tôi” còn phản ánh một xã hội vẫn chưa có cái nhìn thoáng hơn đối với cộng đồng LGBT. Qua đó cũng cho ta thấy nỗi lòng của những người bố, người mẹ, sự đấu tranh hết mình cho hạnh phúc của bản thân và tình cảm gia đình thiêng liêng, cao quý. - Mystigri -
CÁI GIÁ ĐỂ HỒI SINH Tác giả Dạ Đích Phát hành Owlsbooks Reviewer Điền Yên Có những truyện lúc đọc cười ha ha vui vẻ hoặc gật gù thích thú nhưng sau khi khép sách lại một thời gian sẽ chẳng nhớ gì. Thậm chí có nhiều cuốn tôi còn không nhớ mình đã từng đọc qua. Những truyện khiến tôi nhớ lâu không hẳn là xuất sắc hay kinh tâm động phách mà là những truyện để lại dư âm. Tỉ dụ như Trọng sinh chi đại giới được Cú xuất bản dưới cái tên Cái giá để hồi sinh. Mở đầu truyện là một khung cảnh bi thương. Tô Nham vừa tốt nghiệp đại học bị giết tàn nhẫn trong một khu công trường bỏ hoang. Chết trong đau đớn và cô độc, không ai đến nhặt xác. Oán niệm và khát khao sinh tồn khiến cậu được sống lại vào năm 15 tuổi – cái năm đầy biến cố, tạo ra bước ngoặt đời cậu. Năm ấy, cha mẹ Tô Nham ly hôn, cha lấy vợ mới mẹ theo nhân tình. Mỗi người quẳng lại cho Tô Nham một số tiền rồi đi không quảnh lại. Cũng năm ấy, Tô Nham gặp Lương Khuê – tình yêu đầu đời đẹp đẽ của cậu. Thế nhưng, giống như hiệu ứng bươm bướm, Tô Nham trọng sinh khiến nhiều việc chệch khỏi quỹ đạo. Đầu tiên, đó là cậu có không gian. Không gian trong truyện này tuy rất quan trọng nhưng không quá bàn tay vàng. Sự xuất hiện tình tiết không gian chỉ chiếm phần nhỏ trong toàn bộ dung lượng truyện. Tô Nham ôm trong lòng nỗi đau bị cha mẹ ruồng bỏ. Cậu muốn thét hỏi tại sao lúc tôi chết các người không đến nhận xác tôi, nhưng không thể. Cậu nuốt ngược câu hỏi đầy máu và nước mắt ấy vào lòng, cố sống thật tốt, giúp cô gái kiếp trước từng có ơn với cậu, tìm kiếm câu trả lời cho cái chết của mình. Tô Nham dần nhận ra sau khi cậu sống lại, có những chuyện thay đổi, cũng có những chuyện vẫn như cũ xảy ra. Ví dụ như chuyện cậu và Lương Khuê yêu nhau. Ở kiếp trước, Lương Khuê dưới sức ép của gia đình, đã lựa chọn rời xa cậu. Ở kiếp này, có nhiều việc xảy ra khiến tình cảm hai người khăng khít hơn, Lương Khuê trưởng thành hơn, bản thân Tô Nham cũng có sức mạnh hơn nên đã cùng nắm tay nhau vượt qua khó khăn. Truyện viết rất sâu về thời học sinh. Nếu bạn đã từng đi qua thời niên thiếu tươi đẹp ấy hẳn sẽ mỉm cười khi đọc Cái giá để hồi sinh. Tuy nhiên, do tác giả viết rất kỹ nên có thể bạn sẽ thấy buồn ngủ, chậm nhiệt. Cá nhân tôi vô cùng thích mấy đoạn này. Nó làm tôi nhớ thời đi học. Trong lớp sẽ luôn có đứa xinh đẹp học giỏi, có đứa nghịch ngợm, có đứa u ám, có đứa xấu xa. Tôi đã từng nghĩ các bạn mình làm sao xấu được, dù gì cũng cùng học với nhau 3 năm trời, ít ra cũng nể mối duyên trời ấy mà sống với nhau tử tế. Về cơ bản và đa số là vậy nhưng vẫn luôn có những thành phần biến dị mà chỉ khi chứng kiến rồi mới buồn bã nhận ra lớp học cũng là một xã hội thu nhỏ, trong đó tồn tại người tốt lẫn kẻ xấu. Dạ Đích viết bộ này khá tròn vẹn, nhiều nhân vật mà đều dành đất cho họ. Trần Yến là một nữ phụ đam mỹ. Không phải như bạn đang nghĩ đâu. Cô ấy là nữ và là nhân vật phụ thôi. Nhà nghèo, cô thu mình trong vỏ ốc nên càng bị ghét bỏ, cô lập. Nhưng cô luôn giữ được trái tim trong sáng như pha lê. Kiếp trước Tô Nham bị hại, Trần Yến chẳng nghĩ nhiều, đứng về phía Tô Nham. Cho dù chuyện cuối cùng vẫn thất bại nhưng trong cõi đời đau khổ của Tô Nham, quen biết Trần Yến là may mắn của cậu. Vì thế, kiếp này, cậu đối xử với cô tốt vô cùng. Nhân vật phản diện Thẩm Thành, Trần Oản Oản đúng là khiến người ta ghét từ khi bắt đầu đến khi kết thúc. Ấy thế nhưng cũng lại có chút xót xa. Thẩm Thành nuôi ảo tưởng về một cô gái thánh thiện kiêu hãnh, muốn cô giống trong tưởng tượng của mình nhưng Trần Oản Oản không phải búp bê cho hắn nhào nặn. Cô ta xấu xa, ích kỷ, độc ác nhưng cũng giãy giụa trong bi kịch của đời mình. Tôi thích tình tiết công không trọng sinh nhưng lại mơ thấy những sự kiện diễn ra trong “kiếp trước”. Tình tiết này cũng xuất hiện trong Trọng sinh chi bản tính. Công hoàn toàn không biết thụ sống lại nhưng trong một vài giấc mộng, công thấy mình trong kiếp trước, sống động như thật, ngay cả nỗi đau trong mơ cũng thật đến tê tái. Những giấc mơ này kéo công lại gần thụ hơn. Nếu không có những giấc mơ ấy, tôi sẽ cảm thấy công không thực sự hiểu về thụ. Thụ không phải chỉ là thụ của kiếp này, mà còn bao gồm cả những hồi ức kiếp trước. Nếu công không chạm chút nào vào kiếp trước của thụ thì hình như người công yêu chỉ là một hình bóng của thụ mà thôi. Nếu nói về day dứt thì chính là do nhân vật Tần Việt tạo nên. Chính xác hơn là cách tác giả xử lý câu chuyện của Tần Việt. Cậu ấm được cưng chiều cứ tưởng comeout đơn giản. Nào ngờ bố mẹ phát hiện cậu đồng tính thì trở mặt. Mẹ khóc lóc chửi bới nguyền rủa, bố thì sinh ngay thêm một đứa con khác bên ngoài. Mắc kẹt giữa tình và hiếu, do bản tính yếu đuối, Tần Việt tự sát. Đó là kiếp trước. Kiếp này Tô Nham kịp chạy đến ngăn cản cậu nhưng nỗi bi thương trong lòng quá lớn, trí não Tần Việt không chịu nổi gánh nặng ấy nên cậu rơi vào giấc ngủ dài như sleeping beauty. Tần Việt không tỉnh dậy lại khiến nhiều người tỉnh ngộ. Họ biết trân trọng nhau hơn, biết đâu mới là giá trị cần nắm giữ. Đây cũng là ý nghĩa của bộ truyện có nhiều thứ phải trả giá đại giới mới có được. Truyện tưởng là điềm văn ai dè cũng có nhiều trường đoạn gay cấn. Bắt cóc tra tấn đánh đập giết người đều có cả. Không biết truyện xuất bản có bị cắt khúc nào không. Truyện trải dài từ năm nhân vật chính 15 tuổi đến năm 27 tuổi, chứng kiến những cô bé cậu bé hồn nhiên lớn lên, va chạm với những mảnh sắc cuộc đời, trở nên cứng cỏi gai góc hơn, ánh mắt dần u ám đi, tôi chỉ biết mỉm cười thở dài. Cuộc đời này vốn phải trả đại giới. Chấm điểm review_dammy dienyen
Cái Giá Để Hồi Sinh Tập 1 Thanh xuân của người khác là những ngày nắng hạ rực rỡ, hay những làn gió thu mát nhẹ thổi lá vàng rơi ngập sân trường. Còn thanh xuân của cậu lại là một chiều đông ảm...Còn ít hoặc hết hàng120,400 đSo sánh giá × Giao hàng toàn quốc Được kiểm tra hàng Thanh toán khi nhận hàng Chất lượng, Uy tín 7 ngày đổi trả dễ dàng Hỗ trợ xuất hóa đơn đỏGiới thiệu Cái Giá Để Hồi Sinh Tập 1Cái Giá Để Hồi Sinh Tập 1 Thanh xuân của người khác là những ngày nắng hạ rực rỡ, hay những làn gió thu mát nhẹ thổi lá vàng rơi ngập sân trường. Còn thanh xuân của cậu lại là một chiều đông ảm đạm, bước về nhà với ô cửa không sáng đèn, vì chính cha mẹ ruột đã bỏ đi không chút tiếc thương đứa con trai mới vừa mười sáu. Sống không ai hay, chết không ai biết, không siêu thoát, chẳng cam tâm. Nếu tuổi trẻ có thể hai lần thắm lại, nếu ngọn nến sinh mệnh lại được thắp lên, mọi đại giá trên đời Tô Nham đều nguyện trả. Có ân phải đền, có oán phải báo. Vậy còn, tình yêu khắc cốt ghi tâm của cả một kiếp người, khi gặp lại liệu duyên còn nối?Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Tuy nhiên tuỳ vào từng loại sản phẩm hoặc phương thức, địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, ...Giá PNBThông tin chi tiếtCông ty phát hànhOwlbooksNgày xuất bản08-2016Kích x cmLoại bìaBìa mềmSố trang573SKU2517288393819Liên kết Nước tẩy trang Gạo Rice Water Bright Mild Cleansing Water The Face Shop 110ml
Đây là một câu chuyện đam mỹ trùng sinh hay, một chút ngọt ngào đan xen một chút u ám đến nghẹt thở. Cả câu chuyện là quá trình Tô Nham sống lại, thay đổi cuộc sống, từ năm cậu 15 tuổi đến khi cậu kết hôn năm 30 tuổi. Có thể xét tác phẩm vào dạng chủng điền văn. Tôi ít khi đọc điền văn do sự bình đạm ít cao trào của nó. Nhưng Trọng sinh chi Đại giới lại khiến tôi sa vào đọc một lèo không dừng được. Tô Nham chết vào mùa hè năm ấy, cái chết cay đắng tang thương. Cậu bị những kẻ lạ mặt giết. Ba nhát dao đâm mới chết, nên cả thân thể lẫn tinh thần của cậu đều chịu tra tấn trong đau đớn. Cậu chết mấy ngày mới có người phát hiện ra. Cậu ở nhà xác cả nửa tháng không ai đến nhận. Lúc cậu chết còn là lúc cậu cô đơn nhất. Cuộc sống nhàm chán, tình yêu tan vỡ, một thân một mình chật vật vừa học vừa kiếm sống. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được Tô Nham đã phải chịu đựng tuyệt vọng và đau khổ như thế nào. Thử đặt mình vào vị trí Tô Nham đã đủ thấy tim quặn đau. Tôi rất muốn tìm hiểu quá khứ của cậu, lại không thể kìm lòng thương tiếc mỗi lần cậu chìm vào hoài niệm, trải qua buồn đau lần nữa. Tô Nham cứ thế ra đi khi cậu vẫn còn rất trẻ. Kiếp trước, có ba sự kiện tổn thương cậu nhất. Thứ nhất là việc cha mẹ bỏ rơi cậu. Gia đình cậu luôn mong ước tan thành những mảnh vụn. Cậu ôm hy vọng cha hoặc mẹ ít ra vẫn quan tâm đến mình, huyết thống tình thân vốn là điều thiêng liêng. Nhưng rồi mẹ không hề để tâm mà di cư sang Canada tái giá và chăm sóc đứa bé mới có. Cha cậu cũng chỉ quan tâm vợ và con gái riêng của bà ta. Sau khi Tô Nham chết, ông nhận được quả báo từ việc bỏ mặc con, ích kỷ cho bản thân mình. Có ân hận, có áy náy, tiếc là già cả cô đơn ông mới biết mình sai lầm thế nào. Sự kiện thứ hai gây shock cho cậu là việc Lương Khuê rời bỏ cậu. Lương Khuê rất tàn nhẫn. Cha hắn phát hiện ra và bắt hắn quay về, hắn không phản kháng gì hết. Hắn cứ thế mà đi, biến mất khỏi thế giới của Tô Nham vĩnh viễn. Lương Khuê kiếp trước thật sự đáng ghét. Hắn đưa cho Tô Nham ngọc phật quan âm và phúc phần nửa đời còn lại. Hắn không muốn bỏ Tô Nham, song hắn vẫn làm vậy. Tôi thật sự mong tác giả viết một ngoại truyện hoàn chỉnh dưới góc nhìn Lương Khuê trong kiếp trước để chứng tỏ tôi không hiểu nhầm hắn. Chứ nếu chỉ thông qua các giấc mơ của Lương Khuê kiếp này, tôi vẫn trách hắn. Tôi hiểu hắn bị giằng co trước gia đình và Tô Nham. Tuy nhiên cách hắn giải quyết sự việc thực quá tệ. Cho đến khi chết, Tô Nham vẫn giữ hiểu nhầm với Lương Khuê, nên cậu đã cảm thấy vô cùng cô độc. Chỉ đến khi Lương Khuê kiếp này mơ thấy ký ức xưa cũ kiếp trước, sự chân thực trong cảm xúc khiến hắn phải giật mình kiểm chứng với Tô Nham, làm Tô Nham ngộ ra rằng kiếp trước Lương Khuê vẫn chưa hoàn toàn rời bỏ cậu. Hắn thầm lặng dõi theo từng bước chân cậu. Hắn giúp cậu làm Trần Mỗ Mỗ, cha Trần Oản Oản, xuống đài. Hắn nấp sau rặng cây trường ĐH D chờ cậu ra khỏi cổng. Hắn bám theo cậu về nhà. Hắn chứng kiến cậu và Mân Kiến Trung ở với nhau, nên hắn mới có ấn tượng sâu sắc với Mân Kiến Trung kiếp này, kèm theo là địch ý nồng đậm không giấu diếm. Tô Nham luôn là người Lương Khuê yêu sâu sắc nhất. Hắn hẹn hò với nhiều người, nhưng lúc nào bên cậu cũng mới là tình yêu thực sự, kiếp trước hay kiếp này đều vậy. Tuy nhiên tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu được cách xử lý của Lương Khuê. Kiếp này vì Tô Nham trùng sinh, hiệu ứng bươm bướm khiến mọi thứ thay đổi. Nhưng nếu mọi việc vẫn y như cũ, liệu Lương Khuê có giữ lựa chọn đó không? Tôi không rõ. Song tôi chắc chắn hắn cực kỳ hối hận khi nghe tin Tô Nham đã chết, mà khi đó thì mọi thứ đã quá muộn. Tô Nham không thể sống lại. Người hắn yêu nhất chết vì hắn, chết một cách cô độc và đau đớn. Chắc hắn sẽ trả thù cho cậu nhỉ? Hắn đốt cháy hết mọi ảnh chụp xác cậu. Hắn quỵ khóc trước tấm ảnh cậu nhàn nhạt cười trên bia mộ. Hắn bị nỗi đau giày vò từ tận trái tim. Có lẽ tôi hơi độc ác khi rất muốn nói điều này, đáng đời! Dường như trong quá khứ, có một nỗi đau siết chặt lấy tim hắn, gương mặt cười trên tấm bia, khiến hắn không sao ngăn được nước mắt. Như khi ấy, hắn nghe tin Tô Nham đã mất. Tim hắn dường như bị đục thủng một lỗ, toàn bộ máu và nước mắt đều chảy ra ngoài. Hắn nói không tin, nhưng ảnh của Tô Nham rơi đầy trên đất, tấm nào cũng là hình chụp khi cậu chết. Hắn vô cùng phẫn nộ, hắn đốt tất cả thành tro. Khi đó hắn không khóc, hắn vẫn không tin, hắn chưa nhìn thấy tận mắt, sao có thể tin được. Nhưng khi hắn nhìn thấy nét cười nhàn nhạt trên bia mộ, toàn bộ đều tan vỡ. Ngoài khóc ra, hắn không còn cách nào để trút nỗi đau trong lòng. Lương Khuê kiếp trước không có sự kiên định của Lương Khuê kiếp này. Hoặc cũng có thể cảm xúc đau đớn thật sự tựa như hắn đã từng trải qua trong quá khứ khiến Lương Khuê kiếp này không thể bỏ qua mà lo sợ Tô Nham sẽ một lần nữa tắm máu ra đi, như trong giấc mơ/kiếp trước ấy. Nó cảnh tỉnh Lương Khuê. Hắn trân trọng cậu và tình yêu giữa hai người hơn. Vì vậy mới không có việc Lương Khuê bỏ rơi Tô Nham trong kiếp này. Người duy nhất mà hắn yêu trong đời này đã vĩnh viễn ra đi. Cậu chết rồi, mà hắn vẫn còn sống. Hắn khóc, dốc trọn tâm sức mà khóc, hắn không biết phải làm sao mới có thể giãi bày thứ tình yêu say đắm vẫn vẹn nguyên trong lòng, không hề dời đổi. Giờ tất cả đã quá muộn màng, không thể quay lại được nữa. Không thể quay lại được nữa, không thể gặp lại cậu, không thể nhìn thấy gương mặt lãnh đạm ấy, không thể nhìn thấy nụ cười hiếm hoi ấy, không còn thấy nét phong tình ngẫu nhiên, cũng chẳng còn thấy được thần tình chăm chú, không thể nghe thấy cậu nói “tôi thích cậu”, bằng tất cả sự nghiêm túc của mình. Cậu đã chết rồi, chết vì hắn, chết trong một góc tối không người, chỉ có gió lạnh gào thét. Cậu chết oan uổng, đơn độc, chẳng có ai bên cạnh. Người mà hắn yêu lại chết đi như thế. Tại sao lại thê lương đến vậy, tại sao lại như vậy… Kỳ thật Tô Nham hiểu cho sự mâu thuẫn và day dứt của Lương Khuê ở cả hai đời. Cậu không có gì ràng buộc. Lương Khuê thì khác. Hắn có gia đình, có danh dự dòng tộc. Lương Khuê chọn cậu không chọn cha mẹ chẳng phải là Lương Khuê. Song nó không thể chối bỏ được sự thật là Lương Khuê bỏ rơi cậu. Cậu không hận hắn mà cậu oán hắn. Cho đến tận kiếp này, cậu vẫn sợ hãi. Cậu lo Lương Khuê sẽ làm ra lựa chọn tổn thương cậu. Cậu đã biến mất nửa tháng. Cậu ở trong không gian yên lặng suy nghĩ về tất cả mọi chuyện. Tô Nham nhận ra Lương Khuê có chút thay đổi so với kiếp trước. Cậu đến gặp Lương Hưng Quốc, đánh cuộc tất cả. Thực ra cậu với Lương Khuê cần gì nhiều đâu. Họ yêu nhau thật lòng, họ nguyện bên nhau. Họ chỉ cần gia đình ủng hộ, mặc kệ ánh nhìn người ngoài, chỉ cần người thân thôi. Không có điều này, họ dù sẽ không đi đến bước đường như Tần Việt, song chắc chắn sống không vui vẻ gì. Vì thế tôi thỏa mãn khi họ được ở bên nhau. Sau bao khó khăn họ đấu tranh cho tình yêu của mình. Hai người càng ngày càng yêu nhau hơn, gắn bó mãi không rời. Đó là một cái kết đẹp cho hai soái ca si tình, cho hai con người yêu nhau chân thành xứng đáng có được hạnh phúc. Điều ám ảnh thứ ba của Tô Nham chính là cái chết của cậu. Cậu chết không minh bạch, lại không có ai nhận xác. Linh hồn của cậu vẩn vơ quanh nhà xác cả chục ngày, không chờ đợi được ai. Nếu cậu ở lại thêm một thời gian thì sẽ nhìn thấy điều cậu muốn thấy. Tiếc là oán niệm khiến cậu trùng sinh luôn, bản thân cậu cũng chẳng còn kiên nhẫn và hy vọng gì nữa. Cậu không biết cha cậu bị bệnh nằm viện ngay sau khi nhận tin cậu chết. Do đó, ông không đến kịp để nhận xác, chỉ có bà mẹ kế dặn nhà xác hỏa thiêu cậu. Đến tận kiếp sau cậu cũng không biết điều này. Lúc Tô Nham chìm đắm trong cơn ác mộng, ánh mắt hận thù nhìn về phía cha, không ngừng hỏi về việc nhận xác cậu, tôi đã muốn khóc. Cậu cô đơn một mình nằm đó, đây vẫn là vết thương vẫn luôn giày vò cậu. Cậu không hiểu tại sao mọi người bỏ mặc cậu như vậy. Ba kẻ lạ mặt xấu xa giết cậu cũng là ám ảnh tâm lý của Tô Nham. Hai nhát dao chưa đủ kết liễu tính mạng cậu, mà chỉ cho cậu sự đau đớn cùng cực. Đến khi nhát dao thứ ba đâm vào tim mới có thể giải thoát cậu. Tuy nhiên cậu lại không biết tại sao mình lại chết. Nỗi oan ức và căm hận chèn ép tâm trí cậu. Ban đầu khi mới trùng sinh, Tô Nham hoàn toàn chưa thoát khỏi ám ảnh quá khứ nên vẫn luôn phản ứng quá khích về mọi thứ liên quan, đắm mình trong bóng tối âm u. Nhìn cậu ôm tim thở dốc, nôn ra máu,…tôi vô cùng đau lòng. Về phần Lương Khuê, hắn hối hận, đau khổ vật vã, cậu cũng không biết. Lúc Lương Khuê kiếp này kể lại mấy giấc mơ, hắn không đề cập đến việc cảm xúc chân thực như thế nào, hắn gào khóc ra sao. Tô Nham không có cơ hội được biết. Tuy nhiên, tôi nghĩ mọi thứ không còn cần thiết nữa. Tô Nham vẫn là Tô Nham. Kiếp trước là cậu, hiện tại là cậu, tương lai là cậu. Cậu chấp nhận quá khứ, nhưng không có nghĩa là cho phép mọi thứ vẫn cứ xảy ra như vậy. Việc cậu cứu sống Tần Việt là điều rõ ràng nhất. Cậu có thể thay đổi vận mệnh. Kiếp này cậu có tùy thân không gian. Ngay từ khi bắt đầu cậu đã sử dụng linh khí trong đó để sửa đổi cơ thể. Cậu trồng rau đem bán, thu hoạch rất khá. Cậu lập trình game, tham gia công ty. Cậu kiếm tiền nuôi sống bản thân. Cậu bộc lộ khả năng học tập, lần lượt đạt các loại thủ khoa. Kiếp này cậu vẫn lạnh nhạt với người khác, trong nóng ngoài lạnh. Nhưng cậu tỏa ánh hào quang đầy hấp dẫn. Cậu không còn sự bồng bột nông nổi, mà luôn chín chắn trưởng thành, ngoan ngoãn. Mọi thứ đều thay đổi. Hình tượng của cậu trong mắt mọi người tốt hơn. Sự nghiệp và học hành thuận lợi. Tình yêu tốt đẹp, được sự ủng hộ của cả hai nhà. Cho nên tôi phần nào hiểu được nguyên nhân Tô Nham không kể cho Lương Khuê bí mật lớn nhất của cậu. Cậu không muốn Lương Khuê hiện tại phải chịu nỗi đau từ quá khứ. Nếu là Lương Khuê kiếp trước thì được, nhưng kiếp này thì không được, vì hắn không đáng chịu điều đó, hắn chưa từng làm gì sai cả. Ép hắn phải hiểu và chịu đựng đau đớn có phần bất công. Kể cả khi người trong không gian có thân xác rồi, đến làm quen với Lương Khuê rồi, Tô Nham vẫn giữ bí mật. Ắt hẳn cậu muốn giữ bí mật này mãi mãi đến tận khi chết. Tô Nham không phải toàn năng, cậu có nhiều khuyết điểm. Điều đó khiến cậu trở nên chân thật hơn. Thật tốt khi chứng kiến Tô Nham dần trưởng thành, dứt bỏ quá khứ đen tối không hạnh phúc để chào đón bình minh rạng ngời. Kiếp trước tôi sống không hạnh phúc, chết quá thê lương. Mang theo oán hận mà sống lại, được thế tục hồng trần gột tẩy. Thế gian bao nhiêu đắng cay vất vả, bao nhiêu lận đận bi thương. Trong lòng vẫn khát khao một ánh trăng soi rạng. Có người che chở tôi khỏi đau thương khổ cực, che chở tôi khỏi lênh đênh chia lìa, để tôi không phải cô độc về già, chết không người chôn cất, thắp sáng ánh trăng trong lòng tôi. Trả giá bằng một kiếp tuổi trẻ chết oan, đổi lấy ánh trăng soi sáng một đời. Dàn phản diện thì đáng ghét thật sự. Thẩm Thành, Trần Oản Oản, Huỳnh Thịnh An, Tô An Bình…chẳng đáng được tha thứ. Sự cố chấp điên cuồng đến bệnh hoạn của họ dưới danh nghĩa tình yêu thật sự làm người ta phát sợ. Dây dưa kéo dài, thù mới nợ cũ, lằng nhằng không dứt, tạo ra bao khó khăn khổ sở cho mọi người xung quanh. Dù vậy, đáng sợ nhất vẫn là cái nhìn của xã hội. Tô Nham và Lương Khuê là vì cha mẹ không chấp nhận, mọi người chỉ trỏ chê bai, danh tiếng gia tộc bị bôi đen, nên mới gặp nhiều rắc rối. Tệ hơn cả là Tần Việt cùng Quan Văn. Đôi này bi thương đến mức không từ nào diễn tả nổi. Thời đó Trương Quốc Vinh mới chết, Brokeback Mountain mới công chiếu, người ta chưa phóng khoáng chấp nhận LGBT như bây giờ. Những người LGBT hẳn đã trải qua quãng thời gian gian nan để có được tình yêu chân chính. May là bây giờ mọi thứ tốt hơn rất nhiều, cái nhìn không còn kỳ thị nặng nề nữa. Cái nhìn của người ngoài chính là thứ dẫn đến bi kịch của Tần Việt. Tôi không thấy Tần Việt nhu nhược yếu đuối chút nào. Giữa người thân và tình yêu, hầu như ai cũng lựa chọn người thân, nhất là khi cả hai gia đình đều bảo thủ và cố chấp cực liệt. Vì thế tôi không trách Quan Văn lấy vợ sinh con. Tôi chỉ thương Tần Việt. 10 năm với Quan Văn là một quãng thời gian dài, đủ dài để quên đi mối tình cấm kỵ thời niên thiếu, mài mòn đi cay đắng đau khổ. Còn với Tần Việt, 10 năm tựa như một ngày. Do đó tôi cảm thấy may mắn khi Tần Việt gặp được Thư Kế Nghiệp. 10 năm sau mọi thứ đều khác, xã hội cởi mở hơn với giới LGBT. Tần Việt cũng được chấp nhận đi theo đúng tính hướng của mình, như một dạng thỏa hiệp, nhượng bộ. Vướng mắc duy nhất là không thể dứt ra khỏi quá khứ, giống Tô Nham vậy. Nhưng Thư Kế Nghiệp đã ở bên cậu, đã cho cậu ấm áp khi cậu cần, cho cậu bờ vai để tựa. Tôi cũng thích Thư Kế Nghiệp hơn Quan Văn. Anh hợp với Tần Việt vô cùng. Khi Tần Việt gặp lại Quan Văn, cả hai đều có gia đình và hạnh phúc riêng, không còn bất kỳ mâu thuẫn gì nữa rồi. Cơ mà sao tôi ghét cha mẹ Quan Văn thế nhỉ, vừa đáng ghét vừa đáng sợ -_- Một điều tôi thích ở tác phẩm này là việc gì kiếp trước đã xảy ra thì kiếp này chắc chắn sẽ xảy ra. Nó chỉ thay đổi địa điểm hoặc chuyển thời gian sớm lên, chứ hoàn toàn không vì hiệu ứng bươm bướm mà biến mất. Tác phẩm chuyển tải rất rõ điểm này, có lẽ vì câu chuyện được xây dựng dựa trên các sự kiện chính. Bản thân câu chuyện cực có sức hút. Hành văn trôi chảy. Diễn biến tâm lý khắc họa tốt. Đoạn sủng đủ ngọt, đoạn u ám đủ ngược.
cái giá để hồi sinh